Chương 1970
“Tôi ở đây còn có thể là vì điều gì chứ? Còn không phải là vì đợi em sao, hửm?” Âm cuối trong lời nói của Doãn Ngự Hàm chứa sự nguy hiểm: “Còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi đâu! Em chính là vì cái người đàn ông đó nên mới cố ý trốn tránh tôi?”
“Tôi không phải… Tôi…” Mễ Tiểu Anh thay đổi ý nghĩ, hôm nay liền dứt khoát nói rõ ràng đến cùng luôn đi!
Dù sao cũng tốt hơn là cứ không rõ ràng như vậy!
Mễ Tiểu Anh cắn răng, nói: “Đúng! Tôi chính là vì anh ấy nên mới trốn tránh anh!”
Nụ cười trên mặt Doãn Ngự Hàm thoáng chốc cứng lại ở khóe miệng, giống như là không tin tưởng được tất cả những gì mình đã nghe thấy.
“Em nói cái gì?”
“Tôi nói, Doãn Ngự Hàm, chúng ta chia tay đi.” Mễ Tiểu Anh cuối cùng cũng cắn răng nói ra được câu này.
Cô vốn tưởng rằng chính mình có thể thoải mái nói ra câu chia tay này.
Cô vốn tưởng rằng chính mình không tim không phổi, lạnh lùng vô tình.
Cô vốn tưởng rằng chính mình có thể không hề cố kỵ gì mà nói ra câu này.
Nhưng mà cô đã sai rồi.
Khoảnh khắc cô nói ra câu nói đó, trái tim truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Viền mắt trong nháy mắt đã ươn ướt.
Cô không muốn để cho Doãn Ngự Hàm nhìn thấy dáng vẻ mình khóc, gắng hết sức nhịn xuống, cắn chặt răng nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi đó, tôi đã thay lòng đổi dạ rồi, anh đừng có thích tôi nữa! Những năm xa nhau đó, đã làm cho tình cảm của chúng ta từng chút từng chút nhạt đi, từng chút… tan biến… tôi… tôi đã không còn thích anh nữa rồi!”
Nói xong câu này, Mễ Tiểu Anh chỉ cảm thấy đau khổ đến không cách nào thở nổi.
Doãn Ngự Hàm giống như là ngây dại ra.
Một hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
“Tiểu Anh, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư, trò đùa này không có buồn cười đâu.” Doãn Ngự Hàm cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, không để cho lửa giận phát tán ra: “Nếu như em là đang oán giận tôi bốn năm đó không có đi tìm em, thì tôi nhận lỗi với em.”
“Không, không liên quan đến anh, là lỗi của tôi.” Mễ Tiểu Anh ngắt lời của anh, cuối cùng cũng là nhịn không được mà nước mắt lăn dài. Cô quay đầu để nước mắt rơi xuống cổ áo của mình, tiêu hủy dấu vết.
Mễ Tiểu Anh gắt gao cắn môi, không để cho tiếng khóc của mình phát ra: “Là tôi không xứng với anh. Tôi không đủ trung trinh, tôi không đủ yêu anh. Tôi…”
“Đừng nói nữa! Tôi không đồng ý, tôi sẽ không chia tay với em!” Gân xanh trên cổ Doãn Ngự Hàm đều nổi lên, anh cũng đã dùng hết sức để nhẫn nhịn cơn giận dữ của mình xuống.
“Doãn Ngự Hàm, anh chưa từng nghĩ rằng, những năm đó vì sao tôi lại luôn trốn tránh anh sao?” Mễ Tiểu Anh biết, tên đã bắn thì không thể trở đầu, nếu đã mở miệng nói những lời thế này, liền không thể thu hồi lại nữa rồi.
Một khi đã như vậy, vậy thì dứt khoát nói cho rõ ràng chút nữa đi!
Dù cho sẽ bị Doãn Ngự Hàm ghi hận cả đời. Dù cho sẽ đánh mất phần công việc này!
Cô cũng không oán giận không hối hận!