Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2092

Đây rõ ràng là cướp mà!

Trước giờ Doãn Nhất Nặc đều không thể chịu được hành vi bắt nạt người ta thế này, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần bị người khác ăn hiếp thì liền cảm thấy khó chịu.

Doãn Nhất Nặc nhíu chặt mày, đi thẳng về phía đám người kia: “Có chuyện gì vậy?”

Minh Hâm đã sắp bị mấy người đó đẩy lên xe thì nghe thấy giọng nói của Doãn Nhất Nặc, liền vui mừng khôn xiết: “Cứu mạng! Bọn họ muốn bắt cóc tôi!”

Mấy người đó đương nhiên không biết Doãn Nhất Nặc, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ nên lập tức hét lớn lên: “Tôi khuyên cô đừng nên lo chuyện bao đồng! Tên nhóc này nợ tiền chúng tôi, chúng tôi chỉ đến đây đòi nợ cậu ta mà thôi!”

“Tôi không có! Tôi không có nợ tiền!” Minh Hâm sợ Doãn Nhất Nặc thật sự tin vào mấy cái cớ đó của bọn họ nên cũng hét lớn lên: “Bọn họ là vệ sĩ của tổng giám đốc Tần, bởi vì tôi không đồng ý đi theo tổng giám đốc Tần nên mới tới bắt tôi đi!”

Mấy người đó dùng sức mạnh hơn, chỉ một chút không phòng bị thì Minh Hâm lập tức bị đẩy vào trong xe.

“Đây là chuyện riêng của chúng tôi, cô gái bé nhỏ à, tốt nhất đừng có lo chuyện bao đồng!” Người đó nhìn thấy Doãn Nhất Nặc vẫn còn đứng yên ở đó nên lập tức uy hiếp: “Nếu không thì lại bị thương ở đâu đó thì không tốt đâu!”

Doãn Nhất Nặc mỉm cười nhẹ: “Đã rất lâu không có người nào uy hiếp tôi như vậy rồi. Thật sự là nhớ cảm giác này quá đi!”

Vừa nói dứt lời thì tiếng búng tay của Doãn Nhất Nặc vang lên: “Cướp người trở về cho tôi!”

Ngay lập tức, nhà để xe vốn dĩ trống không đột nhiên có bốn người chạy ra, chạy thẳng về hướng mấy người đó mà không cần giải thích gì thêm.

Chỉ trong chớp mắt thì toàn bộ đã bị khống chế.

Minh Hâm từ trên xe chui ra vô cùng hoảng loạn, cứ giống như đã tìm được chỗ dựa liền chạy đến đứng bên cạnh Doãn Nhất Nặc, cúi đầu không nói lời nào.

“Cô, cô là ai?” Mấy người đã bị giữ chặt kia hoảng sợ kêu lên: “Cô có biết tôi là người của ai không?”

“Trở về nói với Tần Trọng, người mà ông ta cần, tôi đưa đi rồi.” Khoé miệng Doãn Nhất Nặc nhếch lên: “Muốn đòi lại người này thì đến nhà họ Doãn tìm tôi.”

Nói xong, Doãn Nhất Nặc xoay người đi về phía Mễ Tiểu Anh, nói với Mễ Tiểu Anh: “Sắp xếp lại cho anh ta một chỗ ở mới đi chị.”

Mễ Tiểu Anh nhìn qua Minh Hâm một cái, không có hỏi lý do mà gật đầu nói: “Được.”

Doãn Nhất Nặc nhìn Minh Hâm, nói: “Mấy ngày này anh cứ trốn đi trước đã.”

Minh Hâm cảm động đến mực nước mắt sắp rơi xuống: “Cảm ơn ơn cứu mạng của hai người!”

Hôm nay Minh Hâm phải biểu diễn nên có trang điểm.

Mặt mộc của Minh Hâm vốn dĩ đã rất đẹp trai.

Minh Hâm trang điểm lên lại càng xinh đẹp hơn, chẳng trách lại bị tổng giám đốc Tần nhìn trúng, thật sự là rất rung động lòng người.

Doãn Nhất Nặc trực tiếp lái xe trở về, Mễ Tiểu Anh lái một chiếc xe khác đưa Minh Hâm rời khỏi nơi đó.

Mễ Tiểu Anh suy nghĩ một lúc rồi đưa Minh Hâm đến khu chung cư cao cấp trên đường Thuận Giang.

Căn hộ này không phải mang tên Doãn Nhất Nặc, mà là căn hộ dưới tên của Mễ Tiểu Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK