Chương 1546
Những người khác bấy giờ cũng không lên tiếng, tất cả đều đang do dự.
Nhưng thực sự chuyện đấy sẽ rất nghiêm trọng, rất lớn, dính dáng quá nhiều người.
Nếu như là nội đấu gia tộc họ Khúc thì chẳng còn gì để nói.
Nhưng một khi dính dáng đến nhà họ Doãn và nhà họ Mặc, chuyện này sẽ rất chấn động.
Không nên khinh thường rằng ở nhà họ Mặc và họ Doãn không ở nước Hoa thì họ sẽ chịu thua thiệt.
Với tính cách bao che con cái của Doãn Tư Thần và tác phong trắng đen phân rõ ràng của nhà họ Mặc, nếu sơ sẩy, làm không tới sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn thây.
“Anh phải suy nghĩ kỹ lại đã.”
Cậu hai đáp:
“Chuyện này không thể quyết định tùy tiện vậy được.”
“Anh hai, chúng ta không có nhiều thời gian đâu! Cần phải chuẩn bị sớm mới được!”
Cậu ba lên tiếng:
“Nếu tất cả chúng ta đều đã quyết định sẽ thực hiện chuyện này, thì nói rõ không còn đường quay lại đâu. Cậu bảy, cậu tám cũng chôn chân với chúng tôi trong vũng bùn này rồi. Nếu chúng tôi thua cuộc, thì tất cả chúng ta đều chẳng có ai chạy thoát đâu.”
Cậu hai hãy còn do dự:
“Nhưng mà, có phải kéo cả hai nhà họ Doãn và họ Mạc vào là chuyện đúng hay không?”
Lúc này, tại một căn phòng khác.
Khúc Tranh Minh đứng trước mặt Khúc Tranh Phong, cúi thấp đầu thuật lại:
“Anh cả, em đã dựa theo kế hoạch tiếp cận Lý Tư thành công rồi, cũng đã để cậu bảy thấy được. Dựa theo tính cách của anh ba, chắc chắn sẽ ra tay ngoài dự tính ngay thôi.”
Mặt Khúc Tranh Phong lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Khúc Tranh Minh, khen ngợi:
“Cậu làm khá lắm! Chỉ cần đám bọn chúng kéo hết khách khứa xuống vũng nước này, chuyện này sẽ càng rối loạn hơn nữa.”
Cậu sáu nhà họ Khúc khinh thường nhìn Khúc Tranh Minh, gã ta cực kỳ khinh thường thằng con riêng này. Nếu như không phải có việc còn cần dùng đến nó, gã ta một chữ cũng chẳng muốn nói với nó làm gì.
“Thằng bảy ngu xuẩn kia cũng chẳng biết nghĩ thử xem, nếu Mặc Tử Hân đã dám mang người tới thì làm sao lại không có chuẩn bị gì cho được? Doãn Tư Thần coi vợ mình như bảo bối, cả thế giới này ai mà không biết, làm sao lại để mợ chủ nhà họ Doãn ấy không có lấy bất kỳ vệ sĩ nào bảo vệ mà đến đây được?”
Ánh mắt cậu sáu đầy giễu cợt, chẳng thèm che giấu:
“Nhưng mà vậy cũng hay, có đám người đó dẫn dắt cục diện thành ra như thế, chúng ta có thể biến thành bên “người tốt”, thuận thế giết sạch bọn chúng. Muốn mượn thế nhà họ Mặc và họ Doãn ư, dễ mượn lắm chắc. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì ngay cả xương cũng chẳng còn để mà hỏa táng đâu.”
“Ý của anh sáu là, chúng ta cứ làm người tốt trước, đem tin này báo cho nhà họ Mặc trước sao?”
Khúc Tranh Minh hỏi.
“Tất nhiên là không.”
Cậu sáu không muốn nhìn mặt Khúc Tranh Minh, khinh thường nói:
“Muốn ồn ào thì cứ mời nhiều người tham gia vào, càng nhiều thì càng náo nhiệt mà.”
Khúc Tranh Minh rũ mắt, không ai thấy rõ đáy mắt anh ta chất chứa suy nghĩ gì.