Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2025

Tôi sẽ không để em phải lo lắng sợ hãi nữa!

Tôi đến với em đây!

Mễ Tiểu Anh cố gắng nhìn thật rõ, hai mắt trợn to và gương mặt biểu lộ sự sững sờ không thể tin được.

Cô ta ấy vốn nghĩ rằng người đi tìm mình và Chu Tuyết Nhi là một vệ sĩ nào đó, nhưng cô ta không ngờ rằng người đang đến lại là Doãn Ngự Hàm!

Làm thế nào mà Doãn Ngự Hàm đến được đây giữa trời mưa to gió lớn như thế này chứ?

Mễ Tiểu Anh cố gắng ổn định nhịp tim đang không chịu khống chế mà đập mạnh mẽ.

Một người đàn ông như thế thì sao không khiến người ta động lòng cho được!

“Anh, anh sao rồi?” Thấy cả người Doãn Ngự Hàm dính nước mưa chật vật, Mễ Tiểu Anh mở miệng theo bản năng: “Trên đường nguy hiểm lắm đấy!”

Doãn Ngự Hàm cảm nhận được sự quan tâm của Mễ Tiểu Anh, cười vui vẻ nói: “Cũng vì nguy hiểm nên tôi mới tới.”

“Mau vào đi.” Mễ Tiểu Anh vội lách mình, để Doãn Ngự Hàm vào trại.

Tuy trại không nhỏ nhưng vì là chỗ cung cấp tạm thời cho công nhân nghỉ ngơi nên để hai cái ghế ngồi, còn có bếp lò có thể nấu nước trà.

Có tủ để bỏ công cụ và quần áo lao động.

Vì để trại chắc chắn hơn Mễ Tiểu Anh kê bàn kê tủ qua chắn gió chắn mưa, nên trong trại lập tức rộng rãi lên nhiều.

Châu Tuyết Nhi không ngờ Doãn Ngự Hàm sẽ tới, gương mặt thoáng cái đỏ lên, không thể kiềm chế suy nghĩ không phải Doãn Ngự Hàm vì nghe nói cô ta mất tích nên mới tự mình tìm tới đó chứ?

Nhưng mà Doãn Ngự Hàm cũng chẳng thèm nhìn Châu Tuyết Nhi đang ở trong phòng.

Nếu không phải vì cô ta, Mễ Tiểu Anh cũng không bị liên lụy đến nỗi bây giờ vẫn chưa về.

“Đói không?” Doãn Ngự Hàm bỏ ba lô đang đeo trên lưng xuống, lấy ra mấy hộp cơm nóng hổi từ bên trong rồi đặt lên bàn: “Ăn một chút gì đó bổ sung thể lực trước đã.”

Mễ Tiểu Anh không từ chối ý tốt của Doãn Ngự Hàm, đưa một hộp cơm cho Châu Tuyết Nhi.

Lúc này Doãn Ngự Hàm mới bố thí cho Châu Tuyết Nhi một ánh mắt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Mễ Tiểu Anh thở dài một tiếng rồi nói: “Châu Tuyết Nhi vô tình bước hụt, ngã từ phía trên xuống. Chẳng biết điện thoại rớt đi đâu nữa, cũng may người không sao.”

“Vậy điện thoại của em đâu? Sao không gọi được?” Doãn Ngự Hàm nói.

“Cũng không cẩn thận làm rớt rồi.” Mễ Tiểu Anh cũng không nói là vì Châu Tuyết Nhi làm mất, đến giờ này rồi còn truy cứu trách nhiệm nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Doãn Ngự Hàm gật đầu, cũng không nói gì mà chỉ cầm đũa lên và cẩn thận đưa cho Mễ Tiểu Anh: “Sợ là tối nay không thể rời đi rồi, chờ trời sáng mưa tạnh thì lại đi. Buổi tối mà đi cũng không an toàn.”

“Ừm.” Mễ Tiểu Anh rất đói, ăn thức ăn nóng hổi, cảm thấy cực kỳ ngon miệng.

Ăn hai miếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó nên ngẩng đầu hỏi: “Anh ăn chưa?”

“Vẫn chưa.” Doãn Ngự Hàm mỉm cười nhìn Mễ Tiểu Anh: “Em không có tin tức gì thì sao tôi có tâm trạng mà ăn cơm được?”

Mễ Tiểu Anh bối rối nhìn Châu Tuyết Nhi một cái.

Đang có người ngoài ở bên cạnh nhìn mà nói như vậy thì sau này phải giải thích thế nào?

Lúc này Châu Tuyết Nhi cứ như đang suy nghĩ vẩn vơ, không nghe thấy những lời đó của Doãn Ngự Hàm, đoán chừng vẫn đang chìm trong cảm xúc của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK