Chương 1058
Hôm nay tâm tình của Nhất Nhiễm cùng với Vân Mạc Dung rất tốt, cho nên kêu mọi người cùng nhau dùng cơm.
Ngoại trừ bỏ mấy người thủ vệ tất yếu ở ngoài, tất cả mọi người đã đến đông đủ.
Mỗi người đều vui vẻ vô cùng, ăn mặc những bộ quần áo mà mình thích nhất, sau đó cùng nhau ăn đồ ăn món mình thích nhất.
Từ khi Vân Mạc Dung đến đây, mọi người tựa hồ đều chưa từng được vui vẻ nhẹ nhàng như vậy.
Toàn bộ quá trình Vân Mạc Dung luôn luôn tươi cười, cùng với Nhất Nhiễm ngồi một chỗ với nhau, vừa nói vừa cười.
Điều này cũng làm cho những người khác đều chậm rãi thả lỏng không ít.
Nhất Nhiễm cười như không cười nhìn Vân Mạc Dung: “Hôm nay tâm trạng tốt như vậy soa?”
“Đúng vậy.” Vân Mạc Dung đem một đĩa tôm nhỏ đặt ở trước mặt mình, chuẩn bị ra tay lột vỏ tôm: “Hôm nay anh đã hoàn toàn khỏe lên, tôi đương nhiên là vui vẻ. Rốt cuộc, có ai ngủ mà cách vách có một người có thể chết bất cứ lúc nào, tâm tình có thể tốt sao.”
Nhất Nhiễm đem cái đĩa trước mặt Vân Mạc Dung lại đây, rửa tay sạch sẽ, tự mình lột tôm cho Vân Mạc Dung, nói: “Đúng là nên chúc mừng tốt một chút! Nói như vậy, tôi cũng phải cảm ơn em thật tốt mới đúng.”
“Dùng một cái đĩa tôm này để cảm ơn tôi sao?” Vân Mạc Dung khó có được hài hước một lần.
Nhất Nhiễm bình tĩnh nhìn Vân Mạc Dung, tựa hồ như muốn nhìn xuyên thấu người này.
Mãi đến khi Vân Mạc Dung bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, Nhất Nhiễm mới tiếp tục nói: “Dùng cả đời lột tôm, được không?”
Vân Mạc Dung không nói gì, chỉ là cầm lấy đũa chung, gắp một gắp rau xanh cho Nhất Nhiễm: “Anh hiện tại thân thể vừa tốt lên, không thể ăn quá nhiều tôm, cần phải cân đối dinh dưỡng.”
Nhất Nhiễm nở một nụ cười, cúi đầu tiếp tục lột tôm cho Vân Mạc Dung.
Ngón tay anh ta rất linh hoạt, chỉ trong một lát liền đã lột xong một mâm tôm, một mâm tôm bóc vỏ hoàn chỉnh.
Đặt mâm ở trước mặt Vân Mạc Dung tràn ngập chờ mong nhìn cô ấy.
Vân Mạc Dung cười cười nhìn về phía Nhất Nhiễm: “Cảm ơn.”
Sau đó cô ấy ăn luôn tôm đã bóc vỏ trước mặt Nhất Nhiễm.
Trong đáy mắt Nhất Nhiễm tràn đầy ý cười.
Vân Mạc Dung cúi đầu ăn canh, một sợi tóc rủ xuống thái dương.
Nhất Nhiễm lập tức đỡ bả vai cô ấy: “Đừng nhúc nhích.”
Vân Mạc Dung tức khắc thân thể cứng lại, Nhất Nhiễm giơ tay lên, đem sợi tóc rơi trên thái dương cô vén lên sau đó móc ra từ trong túi một cái kẹp tóc kim cương, thật cẩn thận kẹp lên cho cô ấy: “Rất đẹp.”
Vân Mạc Dung giơ tay lên chạm lấy kẹp tóc trên thái dương một chút: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí với tôi như vậy.” Khoé mắt Nhất Nhiễm đều là tràn đầy ý cười: “Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời cho tới nay tôi tặng trang sức cho một cô gái. Tôi hy vọng những ngày trong tương lai, tôi đều có thể có cơ hội này, tặng càng nhiều quà hơn.”
Vân Mạc Dung không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng cười: “Ăn cơm đi.”
“Được.” Nhất Nhiễm vui sướng cầm lấy chiếc đũa, cùng nhau nhắm nháp mỹ thực hôm nay với Vân Mạc Dung.