Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1803

Trong nhà bếp còn có những vật dụng cần thiết hàng ngày như thớt, dao, dầu, muối, tương, giấm.

Một homestay đúng nghĩa, một cuộc sống gia đình đúng nghĩa.

Sau khi xem xét kỹ một vòng, Tống Sĩ Triết mới thấy kiến trúc ở đây đúng như những gì Dư Khiết nói. Căn nhà được xây dựng theo kết cấu tổ chim, không dùng đinh hay sơn. Ở đây dùng loại dầu tung nguyên bản nhất, sau khi chà nhám, để khô rồi mới dùng.

Nếu không phải trong nhà có nhiều đồ gia dụng, anh hẳn đã nghĩ rằng đây là cuộc sống của thời xưa.

Phòng của Dư Khiết cạnh phòng của Tống Sĩ Triết, căn phòng còn lại được dùng để đựng đồ linh tinh.

Họ chỉ được nghỉ bốn ngày nên thế nào cũng được.

Dư Khiết trở phòng tắm rửa, thay sang quần áo ở nhà. Tắm xong, cô nhìn thấy Tống Sĩ Triết xắn tay áo, đeo tạp dề và đang cắt cà chua trong bếp.

“Em làm giúp cho.” Dư Khiết cũng xắn tay áo, cô lấy mấy quả trứng trong tủ lạnh ra, đập vào bát rồi đánh bông lên vô cùng thuần thục.

“Có vẻ tài nấu nướng của em cũng không tệ.” Tống Sĩ Triết cười và nói.

“Cũng tạm được thôi.” Dư Khiết trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Hồi đó còn nghèo, mua đồ ăn ở bên ngoài đắt đỏ nên tôi mua một cái nồi điện, để nấu mì trứng hoặc xào ra. Dinh dưỡng cả một ngày của em đều từ trứng mà ra. Vậy nên em là chuyên gia trong việc đánh trứng rồi.”

Tống Sĩ Triết cũng cười và nói: “Từ nhỏ tôi đã được bố mẹ gửi sang Úc, lối sống ở bên đó em cũng biết rồi đấy, nếu muốn ăn thoải mái hơn một chút thì phải tự vào bếp. Vậy nên đồ ăn trong nhà đều là do đầu bếp nấu, tôi rất ít khi ra ngoài ăn. Về sau học đại học, tôi chuyển đến sống trong trường, tôi ăn không quen đồ ăn Tây nên tự thử nấu ăn. Không ngờ mấy người ở cùng đều mắc nghiện, ngày nào cũng bắt tôi nấu cơm. Rồi bọn tôi thay phiên nhau đi chợ, hôm nào trong nhà cũng nấu cơm. Tài nấu nướng của tôi cũng từ đó mà nên, không được đến mức linh đình thịnh soạn nhưng để ăn no thì không thành vấn đề.”

“Anh đường đường là cậu chủ của một tập đoàn công nghiệp sữa mà cũng bình dân vậy sao?” Dư Khiết nhìn Tống Sĩ Triết mỉm cười: “Nhà họ Tống hẳn không thiếu số tiền này chứ?”

“Đây là yêu cầu của mẹ tôi.” Tống Sĩ Triết bất lực đáp: “Mẹ tôi nói không thể để tôi bị chiều hư, từ nhỏ tôi đã phải học cách tự lo cho mình. Vậy nên từ khi nhận chức chủ tịch, việc gì của mình tôi đều tự làm cả.”

“Mẹ anh đúng là anh minh.” Dư Khiết không ngại ngùng khen ngợi: “Vậy nên từ khi học đại học, anh đã tự nấu ăn rồi sao?”

“Đúng vậy.” Tống Sĩ Triết nói: “Ngoại trừ nguyên liệu tốt hơn so với người khác một chút thì tôi không có khác biệt gì so với những du học sinh bình thường. À, nếu như có khác thì có một điểm này, đó là mấy người ở cùng tôi đều là những công tử con nhà giàu. Gia đình họ cũng quản lý rất chặt chẽ nên bọn tôi mới chơi thân được với nhau. Về sau lúc học thạc sĩ và tiến sĩ, mọi người vẫn thỉnh thoảng tụ tập ăn uống với nhau dù một người một nơi. À, tôi cắt xong cà chua rồi, để anh biểu diễn cho em một món ăn kinh điển: Trừng xào cà chua.”

“Được, cũng đánh trứng xong rồi. Tiếp theo là phần của anh rồi.” Tự dưng Dư Khiết chỉ vào chỗ ớt bên cạnh và nói: “Vậy một lát nữa em sẽ làm món thịt lợn xào ớt!”

“OK!” Tống Sĩ Triết làm động tác OK với Dư Khiết.

Dư Khiết quay lại đi rửa ớt, cắt thịt, hành lá, mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị xong.

Hai người hợp tác với nhau cùng chuẩn bị bữa ăn.

Chưa tới nửa tiếng sau, một bàn ăn đầy đủ thức ăn được dọn ra.

Nhìn vào thành quả của mình, cả hai đều cảm thấy vô cùng hài lòng.

Dư Khiết lấy điện thoại của mình ra chụp một vài bức ảnh rồi đăng status: Tự mình vào bếp, thịnh soạn không?

Không ít người nhìn thấy status này vội vàng bấm like.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK