Chương 2005
“Nha.” Vân Song nhàn nhạt nói: “Chị họ Nhất Nặc cũng rất có năng lực, chị Tiểu Anh cũng rất có năng lực.”
“Ách…” Phòng Vĩ thật sự không tiếp tục nổi cuộc nói chuyện này nữa!
Vì sao Vân Song này lại kỳ quái như thế!
“Cho nên, anh ngưỡng mộ tôi cái gì đây?” Vân Song nhìn Phòng Vĩ. Phòng Vĩ lập tức không biết nên nói gì cho phải.
Trước kia, khi anh ta nói những lời như vậy với những người phụ nữ khác, mọi người hoặc là khách sáo một chút, hoặc là có qua có lại với anh ta, thổi phồng thương nghiệp lẫn nhau.
Hôm nay gặp phải Vân Song này, hoàn toàn không ra bài theo chiêu nào cả mà!
Lúc này, Mễ Tiểu Anh đứng ở một bên chờ mệnh lệnh, thấy có người đi về phía Vân Song, theo bản năng liền đi theo qua, sau đó nghe hết đoạn đối thoại của hai người.
Chỉ cần khách khứa không nghỉ ngơi, quản gia Mễ Tiểu Anh thân là cũng không thể nghỉ ngơi.
Mễ Tiểu Anh sắp xếp xong xuôi đám người hầu trực ban và luân phiên, bảo đảm lúc nào cũng có người phục vụ.
“Để cho tôi đoán một chút, mục đích anh lôi kéo làm quen với tôi là gì. Là vì làm ăn với nhà họ Tưởng sao? Anh đi tìm Tưởng Vân Sâm chẳng phải dễ dàng hơn sao? Dù sao người kế thừa nhà họ Tưởng là anh ấy. Anh vì tiếp cận nhà họ Vân sao? Vậy anh tìm nhầm người rồi, tôi chỉ là nhà chiêm tinh, bất kể là nhà họ Vân kinh doanh. Cho nên, tại sao anh muốn lôi kéo làm quen với tôi vậy?” Vân Song mang theo hoang mang nhìn về phía Phòng Vĩ.
Phòng Vĩ chật vật đứng lên: “Là tôi nói sai. Thật xin lỗi!”
Phòng Vĩ xoay người bỏ đi.
Mễ Tiểu Anh cố nén cười, xoay người lại.
Một người đàn ông dõng dạc muốn công lược Vân Song đây mà!
Mễ Tiểu Anh biết Vân Song sẽ không lỗ, liền lui sang một bên, yên lặng chú ý tình trạng bên kia.
Buổi tiệc chào mừng tiến hành rất thuận lợi, tất cả mọi người làm quen bạn bè mới, thuận lợi trò chuyện cùng nhau, tốp năm tốp ba tụ tập cùng nói chuyện.
Đến lúc buổi tối, có mấy người vẫn nói chuyện hăng say trên ghế sa lon trong đại sảnh, không nỡ trở về phòng nghỉ ngơi.
Quả nhiên, Vân Song khiến cho Phòng Vĩ không nói nên lời, lại mở miệng nói: “Cho nên, ngưỡng mộ mà anh nói, thật ra chẳng qua là lời khách sáo mà thôi, đúng không? Anh cũng không biết tôi am hiểu gì, cũng không biết tôi có ưu điểm gì, chỉ muốn lôi kéo làm quen với tôi đúng không?”
Chóp mũi Phòng Vĩ đều đổ mồ hôi.
Lúc này Mễ Tiểu Anh đã có thể kết luận, người đàn ông tên Phòng Vĩ này, chính là giọng nói mà cô nghe trộm được!
Ha ha, thật sự thú vị đây!
Khi Mễ Tiểu Anh bận bịu xoay vòng vòng, có người gõ cửa phòng Doãn Ngự Hàm.
“Chuyện gì?” Doãn Ngự Hàm mở cửa phòng, tưởng rằng là Mễ Tiểu Anh, kết quả lại phát hiện là một cô chủ lạ mặt, nụ cười trên mặt Doãn Ngự Hàm rơi trên mặt đất, không nhặt lên nổi.
Anh cố ý không để ý tới Mễ Tiểu Anh cả đêm, vốn cho rằng Mễ Tiểu Anh sẽ tới hỏi xem anh có được hay không, kết quả đồ không có lương tâm đó vậy mà không đến?
“Anh Doãn, em là Chu Tuyết Nhi tới từ thành phố S, em…” Cô gái kích động đến nỗi nói không nên lời, hiển nhiên là vừa gặp đã yêu Doãn Ngự Hàm.