Chương 1293
Hai vành mắt của Mộc Nhược Na dần đỏ ửng: “Hề Hề, cảm ơn cậu đã nói những lời này với mình. Đúng vậy, vấn đề của mình ý như cậu đã nói. Bởi vì anh ấy không quan tâm đến chuyện gì, bởi vì tâm tư của anh ấy chỉ đặt vào trong thí nghiệm, bởi vì anh ấy mặc kệ một số việc của gia đình, nên mình mới tức giận, mới cáu kỉnh. Ngược lại, mình hy vọng anh ấy có thể cãi nhau với mình, sau đó thảo luận chuyền trong nhà với nhau. Nhưng anh ấy không làm được.”
“Mình cũng đã từng hỏi anh ta vấn đề này rồi. Anh ta nói, sở dĩ mình bận rộn như vậy, bởi vì anh ta phải dành thời gian để viết luận văn. Bây giờ luận văn đã được công bố, anh ta cũng đã có thời gian và tinh lực dành cho gia đình.” Cố Hề Hề nói tốt cho Hirayama Jiro: “Anh ta không phải là trẻ con, anh ta cũng đã thông suốt rồi, thí nghiệm có quan trọng thế nào đi nữa, cũng không quan trọng bằng cậu và Tử Việt.”
Lúc này, Mộc Nhược Na mới sụt sịt mũi nói: “Mình biết.”
“Mặc dù đây là buổi biểu diễn của Lâm Phong, nhưng mình nghĩ, hai vợ chồng cậu cùng đi thư giãn cùng nhau cũng hay.” Cố Hề Hề đặt lại vé vào trên tay Mộc Nhược Na: “Cậu cứ coi như là, cùng đi ra ngoài chơi với Hirayama Jiro vào ngày nghỉ đi, có được không?”
Cuối cùng Mộc Nhược Na cũng cười: “Cậu cũng đã nói vậy rồi, mình còn có thể nói không được sao? Mình đi là được. Với lại, mình cũng không muốn để Lâm Phong suy nghĩ quá nhiều, đưa Hirayama đi cùng là phù hợp nhất.”
Cố Hề Hề đang định nói gì, chuông điện thoại của Mộc Nhược Na vang lên.
Mộc Nhược Na nhìn số điện thoại, lập tức đưa cho Cố Hề Hề nhìn.
Cố Hề Hề cúi đầu nhìn, cũng ngẩn người: “Thượng Kha?”
Mộc Nhược Na lập tức mở loa ngoài ra: “Thượng Kha, anh trở về nước à?”
Giọng nói của Thượng Kha truyền ra từ trong loa: “Anh đã trở về rồi. Nghe nói trong khoảng thời gian này em xảy ra một số chuyện?”
Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề trao đổi ánh mắt với nhau, Cố Hề Hề lập tức cho cô ánh mắt không tán thành.
Thấy vậy, Mộc Nhược Na nói: “Cũng không có gì cả, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
“Phải không?” Trong giọng nói của Thượng Kha mang theo chút mất mát và tiếc nuối, anh ta không ngờ trong khoảng thời gian mình rời khỏi Mộc Nhược Na, đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy!
Sớm biết vậy, anh ta đã không đi họp rồi!
“Anh về nhà chưa?” Mộc Nhược Na hỏi.
“À… anh chưa trở về.” Thượng Kha chần chừ nói: “Những chuyện trong nhà đó, đủ làm phiền lòng rồi.”
Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề gật đầu, lập tức nói: “Như vậy đi, hiếm khi anh trở về, em làm chủ, mọi người cùng tụ tập nhé?”
“Được… Đi.” Thượng Kha chần chờ trong chốc lát, rồi nói: “Khi nào gặp nhé.”
Sau khi cúp điện Mộc Nhược Na nói với Cổ Hề Hề: “Nếu không có Thượng Kha, mình không lấy được hạt giống hạt thầu dầu tốt đến vậy đầu. Bây giờ nghĩ lại, giống như là nằm mơ vậy. Mình vô tình phát hiện ra công hiệu của hạt thầu dầu trong thí nghiệm của Hirayama, mới qua bên kia tìm hạt giống, mình gặp Thượng Kha. Trên đường đi cũng được Lâm Phong. Sau đó mới xảy ra bao nhiêu chuyển. Cảm giác giống như vừa nằm mơ vậy.”
“Đúng là giống nằm mơ thật.” Cố Hề Hề ngẩng đầu lên, nói: “Cũng may là cuối cùng cậu đã suy nghĩ thông suốt, khổng uổng phí chuyến đi.”
Mộc Nhược Na lườm cô: “Lại nói, cái tay Chu Mãng kia thế nào rồi?”
Cố Hề Hề sững người một lúc mới nhớ ra Chu Mãng là ai.