Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2034

Nhưng thực sự bây giờ cô ta không thể nhờ vả ai được nữa, cô ta không thể làm gì khác hơn là ảo não rời đi.

Sau khi Mễ Tiểu Anh ăn một ít đồ ăn sáng, cô ta nhanh chóng bổ sung giấc ngủ, bồi dưỡng tinh thần thật tốt.

Hôm nay còn có một trận đánh ác liệt nữa!

Cô ta không thể bị bệnh được!

Chờ Mễ Tiểu Anh tỉnh lại đã là chín giờ sáng.

Mấy tiếng ngủ bù đã khiến sắc mặt cô ta trông tốt lên khá nhiều.

“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng lại bị gõ lần nữa, là Vân Song tới.

“Chị Tiểu Anh, em cầm điện thoại mới tới cho chị này.” Vân Song mở miệng nói.

“Chút chuyện nhỏ thế này cũng cần em động tay vào à?” Mễ Tiểu Anh vội mời Vân Song vào.

“Dù sao em cũng không có gì làm.” Vân Song luôn mang bộ dáng điềm đạm, không giống một cô gái mười bảy tuổi.

Vân Song đưa một chiếc điện thoại mới tinh cho Mễ Tiểu Anh: “Đã lưu hết thông tin của chị vào rồi. Nhưng mà e rằngdữ liệu ban đầu trên điện thoại của chị đã bị mất rồi. Đã cho người đi tìm ở cái khe đó rồi, nhưng nó sâu không thấy đáy, không dễ tìm cho lắm.”

“Cũng chẳng phải thứ gì quan trọng.” Mễ Tiểu Anh cất điện thoại cười nói: “Những thứ quan trọng đều đã được sao lưu, không sao đâu. Tâm trạng những người khác vẫn ổn định chứ? Có xảy ra chuyện gì không?”

Vân Song lắc đầu nói: “Lúc nãy Khương Hữu đi tìm Chu Tuyết Nhi nói xin lỗi, rõ ràng trên mặt chẳng tình nguyện tẹo nào mà vẫn cắn răng xin lỗi. Rất nhiều người cũng nhìn thấy.”

Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ đỡ trán, quả nhiên Khương Hữu này không khiến người ta bớt lo.

Vân Song lại nói: “Lúc nãy nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng gọi điện tới, nói là sẽ đích thân tới đón. Sợ là nhà họ Chu không bỏ qua đâu! Chị Tiểu Anh, chị chuẩn bị sẵn sàng đi!”

Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Chuyện đều nằm trong tính toán. Mặc dù nhà họ Chu hơi kém nhưng gốc rễ vẫn ở đó, khí thế cũng còn đây. Nếu cứ để một nhà họ Khương mới nổi bắt nạt như thế, vậy mặt mũi nhà họ Chu cũng mất hết. Hễ là Khương Hữu có chút đầu óc cũng biết chuyện này nên xử lý thế nào. Yên tâm, trong lòng chị hiểu rõ, chuyện này không thể thiếu sự hòa giải từ bên trong của chị được. Nhà họ Chu và nhà họ Khương sẽ nể mặt mũi nhà họ Doãn nên cũng sẽ không làm lớn chuyện này. Chờ nhà họ rời khỏi sơn trang Lạc Hà rồi, có ân oán gì cũng chẳng liên quan tới chúng ta nữa.”

Lông mi của Vân Song cong cong: “Em biết ngay là trong lòng chị Tiểu Anh tự có tính toàn mà.”

Bụng Mễ Tiểu Anh kêu ọc ọc.

Lông mi Vân Song càng cong hơn: “Xem ra em với chị không nói xong được rồi. Chị mau đi ăn chút gì đi.”

Nói xong Vân Song xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Vân Song, đáy lòng Mễ Tiểu Anh cũng cực kỳ rối rắm.

Cặp mắt của em Vân Song kia dường như có thể nhìn thấu tất cả, khiến người ta vừa quyến luyến vừa bó tay.

Quả nhiên, buổi trưa bố Chu Tuyết Nhi và Khương Tả đều tới sơn trang Lạc Hà.

Doãn Ngự Hàm tiếp đãi bọn họ.

“Thật xin lỗi, Tuyết Nhi nhà tôi gây phiền phức cho cậu Doãn rồi.” Dù sao bố Chu Tuyết Nhi cũng xuất thân từ con nhà dòng dõi, đối nhân xử thế cũng khách sáo, nhưng trong lời nói đều ẩn giấu sự sắc sảo: “Tuyết Nhi nhà tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng chưa từng trải gì, không có nhiều bạn. Mỗi lần ở bên ngoài, nhà chúng tôi đều rối ruột rối gan, chúng tôi rất sợ bởi vì con bé không hiểu chuyện mà làm khó người khác. Xảy ra chuyện thế này là do kẻ hèn họ Chu tôi dạy dỗ không đến nơi đến chốn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK