Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1839

Ánh mắt rơi xuống hai cánh tay đang khoác nhau, trong não giống như có sét đánh qua một suy nghĩ: Con trai nói bạn gái của nó, không lẽ là Dư Khiết?

Tống Sĩ Triết nhìn thấy mẹ không có phản ứng gì, không nhịn được nhắc nhở bà: “Mẹ? Mẹ! Dư Khiết đem quà đến tặng hai người này!”

Bà Tống lập tức xốc lại tinh thần, đáy mắt đột nhiên phát ra chùm ánh sáng: “ Con trai, con nói bạn gái, chính là Dư Khiết sao?”

Tống Sĩ Triết không nghĩ ngợi liền gật đầu: “Đúng vậy.”

Bà Tống suýt chút nữa hạnh phúc đến điên rồi!

Bà liền đẩy tay con trai ra, trực tiếp kéo tay Khiết Dư đi vào nhà: “ Trời ạ! Thật là một tin vui không ngờ đến mà! Bác mà sớm biết con muốn làm con dâu bác, thì ngày đó bác nói cái gì đều sẽ không để con đi! Aiya, trái tim này của bác, có thể yên tâm rồi! Quản lý Dư, à không, tiểu Khiết, con có thể đến nhà chúng ta quả thật quá tốt! Bác gái vô cùng hạnh phúc!”

Tống Sĩ Triết không hỏi quay ra hỏi bố: “Mẹ con làm sao vậy ạ?”

“Mẹ con ấy, sớm đã nhìn trúng trợ lý Dư rồi! Mấy ngày trước nghe con nói tìm bạn gái, còn thở ngắn than dài, cô gái tốt như Dư Khiết, sẽ bị rơi vào tay tên xấu xí nào chứ!Thật không ngờ, Dư Khiết rơi vào tay tên xấu xí lại là con chứ!” ôngTống có chút tức giận nói: “Tên tiểu tử con cũng thật là, giấu cũng thật là kỹ, hại mẹ con hốt hoảng lo sợ suốt mấy ngày liền!”

Tống Sĩ Triết cũng không ngờ đến.

Nếu anh sớm biết mẹ thích Dư Khiết, nói cái gì mà phải sớm thổ lộ, sớm nắm người ta trong tay.

“Không phải con cũng vừa biết sao?” Tống Sĩ Triết ở trước mặt bố, cuối cùng lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch của thiếu niên.

Dư Khiết cũng không ngờ đến bà Tống đối với cô lại nhiệt tình thế này, nhiệt tình đến nỗi cô không biết nói gì.

Dư Khiết có hơi ngượng ngùng: “Bà Tống thật sự không ngại để con làm con dâu ngài ư?”

“Gọi bà Tống gì chứ? Xa cách thế! Gọi mẹ đi!” Bà Tống buột miệng thốt ra.

Dư Khiết sợ ngây người.

Vẻ mặt của ông Tống và Tống Sĩ Triết đều là kiểu bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Tống Sĩ Triết nhỏ giọng nói: “Mẹ, con còn chưa cầu hôn đâu.”

Bà Tống trợn mắt liếc con trai một cái: “Vậy con nhanh chóng cầu hôn đi! À à à, cầu hôn phải quyết định trang phục lễ đính hôn, quyết định nhẫn. Tí nữa mẹ sẽ lập tức nói chuyện với nhà thiết kế quen biết, xem xem quyết định kiểu dáng gì, dáng vẻ nào thì tốt cho các con.”

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bà Tống, tuy rằng Dư Khiết không đổi cách xưng hô gọi mẹ nhưng cũng sửa thành gọi dì.

Người một nhà ngồi trong phòng khách, gần như là không đến lượt Tống Sĩ Triết nói chuyện, cả quãng thời gian đều là bà Tống lôi Dư Khiết nói blah blah mãi không xong.

Tống Sĩ Triết than thở với bố mình: “Sao con cứ cảm thấy con cưới vợ là để tìm một người bạn tình cho mẹ thế nhỉ!”

Nói xong, ánh mắt lên án của Tống Sĩ Triết nhìn về bố ruột của mình.

Tờ báo trong tay giám đốc Tống chính là lão bố ruột kia run run, giả vờ không nghe thấy gì.

Bữa cơm trưa này, bà Tống đã dốc hết sức lực để làm những món khiến Dư Khiết ăn xong ắt phải vừa ý.

Ăn xong cơm rồi, lúc Dư Khiết xin về, bà Tống lại kéo tay Dư Khiết, cứ dặn dò không có việc gì thì nhớ đến nhà chơi mãi. Sau đó còn để người làm trong nhà đóng gói mẻ bánh ngọt vừa mới ra lò, không nói gì đã nhét vào tay Dư Khiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK