Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng con sẽ về cùng mẹ..” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười: “Con rể cũng như con trai, gặp chuyện này làm sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần đầy cảm kích. Dù hai người chỉ là vợ chồng hợp đồng nhưng Doãn Tư Thần đã đối xử với cô quá tốt rồi. Chuyện này vốn không có liên quan gì tới anh, anh hoàn toàn không cần phải can thiệp vào.

Nhưng anh vẫn xem chuyện này là chuyện của mình mà tận lực giải quyết. Vậy có tính là vi phạm hợp đồng không?

Thật sự tận đáy lòng cô cảm thấy rất biết ơn anh.

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, chúng ta về thôi!”

“Được.” Mẹ Cố vì câu nói con rể cũng như con trai của Doãn Tư Thần đã khiến bà cảm động không kiềm được nước mắt. Ít ra bà cũng không cảm thấy cô đơn ngay lúc chịu đựng đả kích to lớn như thế này.

Doãn Tư Thần tự mình lái xe, dọc đường anh luôn nhìn biểu tình của Cố Hề Hề và mẹ Cố qua gương chiếu hậu. Cố Hề Hề cúi đầu, ánh mắt đang suy tính. Mẹ Cố thì vẫn trong trạng thái đờ đẫn, có lẽ đến giờ bà vẫn chưa nghĩ ra phải đối mặt với chồng mình như thế nào..

Cố Hề Hề ngẩng đầu, thấy được Doãn Tư Thần lái xe nhưng ánh mắt vẫn lo lắng nhìn cô. Cô cảm thấy anh như muốn nói gì, liền dùng ánh mắt đáp lại.

Doãn Tư Thần chỉ tay vào vị trí ghế phụ bên cạnh, Cố Hề Hề hiểu ý nên khi xe dừng lại cô đã đổi sang ngồi vị trí ghế phụ.

“Có chuyện gì?” Cố Hề Hề ngạc nhiên hỏi.

Doãn Tư Thần nhỏ giọng: “Vừa rồi Tiểu A ở thị trấn chọn một căn nhà nhỏ, vị trí khá tốt, hoàn cảnh xung quanh cũng thuận lợi. Tôi để căn nhà đứng tên sở hữu là em, nếu thật sự phải đi đến sự lựa chọn cuối cùng mà mẹ không muốn xa quê, thì vẫn có thể đến căn nhà này để ở.”

Cố Hề Hề sửng sốt, chuyện xảy ra đột ngột như vậy mà anh có thể bình tĩnh dự liệu sắp xếp chu đáo cho mẹ. Trong khi cô là con gái cũng không nghĩ được tới vấn đề này.

Cả cuộc đời của mẹ, trừ ngày cô kết hôn, bà chưa bao giờ rời khỏi nơi này! Đột nhiên nói bà rời đi nơi quen thuộc, đến thành phố N nơi cô đang sống, bà sao có thích ứng ngay được?

Cố Hề Hề nhỏ giọng đáp lại: “Nếu mẹ không ly hôn thì sao?”

Khóe miệng Doãn Tư Thần mím lại, vô cùng tà mị: “Em thấy hiện tại mẹ em có thể chủ động được việc ly hôn hay là không ly hôn sao?” Âm thanh Doãn Tư Thần trầm thấp, nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Tối qua ba em không về khách sạn của chúng ta, nhất định ông ta đã về nhà, ông ta về nhà trước để làm gì không cần nói cũng biết.”

Sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt: “Anh nói vậy thì tối qua ba về nhà là chuẩn bị chuyện ly hôn với mẹ sao? Quá đáng lắm rồi, làm sao có thể như vậy?”

“Lát nữa em sẽ thấy!” Doãn Tư Thần nhỏ giọng: “Chúng ta nên đề phòng tất cả mọi khả năng xảy ra.”

Cố Hề Hề im lặng gật đầu.

Đoàn xe nhanh chóng trở về thôn. Các xe đều chờ ở ngoài, chỉ có Doãn Tư Thần là lái xe vào thôn.

“Mẹ, cần chúng con vào cùng mẹ không?” Cố Hề Hề cởi dây an toàn quay đầu nhìn mẹ.

“Không, tự mẹ đi về trước hỏi cho rõ ràng!” Giọng điệu mẹ Cố cứng rắn: “Mẹ muốn hỏi Cố Gia Cường xem tại sao ông ấy lại đối xử với mẹ như vậy?”

Tuy Cố Hề Hề rất lo lắng, nhưng đây là yêu cầu của mẹ, cô chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, chúng con ở đây chờ, nếu bà nội lại ức hiếp mẹ, thì hãy gọi con.”

Mẹ Cố gật đầu theo phản xạ, giờ thì bà hoàn toàn không nghe thấy gì nữa rồi. Trong đầu bà hiện tại rất lộn xộn, bà chỉ muốn hỏi chồng mình một câu, vì cái gì mà lại trở thành như vậy!

Cố Hề Hề cũng chỉ có thể nhìn mẹ lảo đảo xuống xe rồi từ từ đi về nhà.

“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ sớm lộ mặt thật và tỏ thái độ, nhưng chúng ta sẽ dễ xử lý hơn, và cũng dễ chịu hơn là họ tiếp tục lừa gạt.” Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề lo lắng, anh liền nắm lấy tay cô.

Hiện tại Cố Hề Hề vì quá lo cho mẹ, từ nãy giờ không hề để ý tay mình, nên cứ để tùy ý Doãn Tư Thần nắm.

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề không trốn tránh mình, đôi mắt anh trở nên dễ chịu, vui vẻ hơn.

Nhưng mà Doãn Tư Thần vui vẻ không được bao lâu..

Ngay lúc mẹ Cố vừa bước vào cửa lớn, một túi đồ đột nhiên từ trong nhà bay ra ném lên mặt bà. Bà lập tức choáng váng, mãi lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Sau đó, bà Cố khí thế hung hãn mắng chửi lớn tiếng từ trong nhà: “Cái đồ không biết xấu hổ, cút khỏi Cố gia ngay! Cô gả vào Cố gia hai mươi mấy năm, ăn cơm gạo của Cố Gia mà ngay cả một đứa con cũng không sinh được! Giờ học theo đám trẻ bê tha, đi cả đêm không về, cô ở bên ngoài ngủ với đàn ông đúng không?”

Mẹ Cố bị mắng chửi lập tức đứng sững tại chỗ.

Nói cái gì vậy?

Tối hôm qua bà ở cùng con gái và con rể, vì sao mẹ chồng còn muốn gieo tiếng xấu cho bà?

Ở trong xe, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cũng nghe được những lời này.

Có ý gì đây? Cố ý bày trò sao?

Khóe môi Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười châm chọc: “Xem ra ba em đã thương lượng hết với bà nội em rồi! Không đợi mẹ em hỏi tội liền đánh đòn phủ đầu trước, để mẹ em yếu thế. Dưới tình huống như vậy, mẹ em muốn tự biện bạch cũng không có lý lẽ, đừng nói đến là chất vấn. Không thể không khen bà nội em rất thông minh, dương đông kích tây, chuyện lật lọng đảo ngược trắng đen vậy cũng nói được.”

Cố Hề Hề cũng không nhịn được cười châm chọc: “Đó là đương nhiên, nhiều năm như vậy bà nội đã hiểu quá rõ tính tình của mẹ.”

Lúc này đồ trong nhà bay ra càng nhiều. Quần áo, chăn đệm, tất cả đều ném lên người mẹ Cố. Hàng xóm trong thôn nhao nhao chạy tới xem.

Nhìn bà Cố lại ức hiếp con dâu, hàng xóm đều tính khuyên bảo.

Bà Cố đột nhiên ngồi xuống đất vỗ đùi gào khóc: “Nghiệp chướng mà, Cố gia tôi tạo nghiệt gì vậy, sao lại cưới về đứa con dâu không biết xấu hổ? Các người có biết không, đứa con dâu này ngoài mặt nhìn yên phận thế thôi, nhưng tối qua cả đêm nó không về, nó đang cắm sừng lên đầu chồng, đang bôi tro chét trấu vào mặt Cố gia chúng tôi!”

Nghe bà Cố nói vậy, Cố Hề Hề không còn kiên nhẫn nữa.

Bà ta nói mẹ như vậy rất quá đáng rồi! Cố gia từ trên xuống dưới đều không có ai tốt!

“Chờ thêm chút nữa, muốn đánh mặt phải đánh tới cùng!” Âm thanh của Doãn Tư Thần rất nhẹ, nhưng nghe vào tai Cố Hề Hề làm cho cô cảm giác cực kỳ yên tâm.

Quả nhiên một giây sau, ba Cố từ trong nhà đi ra, chỉ vào mẹ Cố: “Hôm qua bảo bà về bà không chịu về, còn nói ở thị trấn có việc, kết quả như thế nào? Bị người ta nhìn thấy ở cùng đàn ông khác! Giản Tiếu! Nhiều năm như vậy tôi nhìn nhầm bà rồi, bà vậy mà lại phản bội tôi!”

Giản Tiếu là tên của mẹ Cố.

Đáng tiếc bà ở Cố gia nhiều năm cũng chưa từng có người gọi tên bà, mỗi lần gọi không phải là “bà già” thì cũng chỉ là một tiếng “này”

Mẹ Cố nghe mẹ chồng và chồng liên thủ gieo tiếng xấu cho mình, tức giận đến run cả người. Bà không nghĩ tới mình vừa về nhà chưa kịp chất vấn chồng, đã bị hai người họ hùa nhau đổ tội vu oan.

Ba Cố và bà Cố hiểu rõ tính cách của mẹ Cố, nhìn bà tức giận run người một chữ cũng không nói, càng được thế thêu dệt câu chuyện đổ hết tội trạng lên người mẹ Cố.

Cố Hề Hề nghe mấy lời này quả thật đứng ngồi không yên. Doãn Tư Thần đè tay cô lại, nhỏ giọng nói: “Ngồi yên, bọn họ nói càng nhiều thì lát nữa phản kích mới càng lớn. Em không hy vọng mẹ em có thể hoàn toàn giải thoát sao? Đây là cơ hội tốt!”

Đôi mắt Cố Hề Hề sáng lên.

Đúng thế, Doãn Tư Thần nói rất đúng. Hiện tại Cố gia càng đối xử tệ bạc thì bà càng phản cảm với Cố gia. Chỉ có bức mẹ tới cực điểm, mẹ mới hoàn toàn thất vọng mà chịu rời khỏi Cố gia.

Quả nhiên lúc bà Cố và ba Cố từng người cay nghiệt chỉ trích, ánh mắt mẹ Cố dần lạnh xuống. Tuy bà biết chồng mình phản bội nhưng bà không muốn ly hôn. Chỉ cần chồng nhận lỗi, bà vẫn muốn duy trì tiếp cuộc hôn nhân này.

Dù sao đó cũng là nhà của bà.

Nhưng mà bà trở lại cái nhà này, chưa kịp nói một câu đã bị chồng và mẹ chồng đổ tội là đứa con dâu hư hỏng có đàn ông ở bên ngoài.

Mẹ Cố là người phụ nữ truyền thống, tư tưởng bà cực kỳ bảo thủ, bà không thể chịu đựng danh dự bị hủy hoại. Mà hiện tại danh dự của bà đã bị chồng và mẹ chồng hoàn toàn bôi nhỏ, bà cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Người Cố gia không ai tốt, bà Cố và ba Cố thì không ngừng mắng, chú thím nhận tiền của Doãn Tư Thần thì lo hưởng thụ, vui sướng khi người khác gặp họa.

Rốt cuộc mẹ Cố cũng không thể nhịn nữa, bình tĩnh mở miệng: “Được! Các người đã nói đến như vậy, thì nói ra chuyện đang che giấu luôn đi! Cố Gia Cường, ông luôn miệng nói tôi cắm sừng ông, có chứng cớ không? Đêm qua tình nhân mà ông bao nuôi trên thị trấn suýt chút nữa thì đánh tôi, nhiều người nhìn thấy tận mắt đấy! Không phải ông muốn chứng cớ sao? Trùng hợp quá, đúng lúc tôi có chứng cớ!”

Mẹ Cố bình tĩnh lấy thư nhận tội trong túi ra, phía trên có dấu tay ký tên của chị Phàm kia, không thể giả được!

Thư nhận tội này nói rõ chi tiết quá trình ở cùng Cố Gia Cường, vô cùng rõ ràng.

Hàng xóm xung quanh nhao nhao tò mò xem thư nhận tội, có người có lớn tiếng đọc lên.

Bà Cố và ba Cố nhất thời luống cuống. Bọn họ không ngờ người yếu đuối như mẹ Cố cũng nghĩ ra cách này, chuẩn bị cả thư nhận tội làm bằng chứng.

Hàng xóm xem xong thư, ánh mắt nhìn người Cố gia khác hẳn.

Thím Lâm không nhịn được xen vào: “Cô con dâu từ lúc gả vào Cố gia chưa bao giờ làm mất mặt Cố gia, tuy không thể sinh con nhưng lo liệu nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Giờ con trai bà làm chuyện xấu hổ thế này còn đổ tội gieo tiếng xấu cho con dâu.. Bà Cố, bà không biết lý lẽ sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK