Chương 1762
Vẻ mặt bác sĩ Tôn lúc này không nói nên lời, cầm bút viết nốt phần còn lại xong liền quay người đưa cho Dư Khiết, còn không khỏi nhắc nhở cô ta một câu: “Trợ lí đặc biệt Dư, lúc tìm đối tượng nhất định phải cảnh giác cao độ đấy!”
Dư Khiết cũng nở nụ cười: “Cảm ơn vì đã nhắc nhở. Nhưng mà, tôi cũng chưa có kế hoạch tìm đối tượng đâu. Bây giờ tôi chỉ vừa mới thăng chức, còn bận nhiều việc lắm, tạm thời còn chưa lo vấn đề này đâu.”
Nghe thấy Dư Khiết nói như vậy, bác sĩ Tôn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Người khác theo đuổi thì nhất định phải cẩn thận mà xem xét đấy.”
“Được, cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ nhớ kĩ.” Dư Khiết cất đơn thuốc của bác sĩ Tôn kê cẩn thận, chuẩn bị về thử điều dưỡng lại cơ thể một chút xem.
Bác sĩ Tôn còn muốn dặn dò thêm hai câu thì chợt nghe thấy có người đang gọi anh ta. Lúc này, bác sĩ Tôn mới nói với Dư Khiết: “Hôm nay tôi đến để bắt mạch cho cô thôi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nên tôi về trước nhé.”
Dư Khiết nói: “Không ở lại thêm chút nữa à?”
“Không được rồi.” Bác sĩ Tôn lắc đầu, cố ý nhìn về hướng của Hùng Hùng: “Không cùng quan điểm, thì không thể nói chuyện được.”
Dư Khiết nhìn theo tầm mắt của bác sĩ Tôn, cũng hiểu được ý của bác sĩ Tôn.
Đúng là không cùng thật.
Bác sĩ Tôn đã hành nghề y nhiều năm rồi, còn đám người Hùng Hùng kia, chỉ gọi là nhà giàu mới nổi mà thôi.
Thật sự là không thể nói chuyện cùng nhau được mà.
Dư Khiết cùng không ép buộc, cười nói: “Vậy thì để tôi tiễn anh ra ngoài.”
“Không cần, không cần đâu, dừng bước, xin dừng bước.” Bác sĩ Tôn nói: “Tôi đã hẹn cùng đi với bạn của tôi rồi.”
Dư Khiết gật đầu.
Quả nhiên, con cháu nhà giàu có đều đi với nhau cả rồi.
Mà đối với bác sĩ Tôn, bọn họ vẫn rất kính trọng.
Dòng họ nhiều thế hệ làm nghề y, thì bọn họ cũng phải đòi hỏi gì đó chứ.
Dư Khiết nhìn hiện trường bây giờ cũng chỉ còn lại một đám công tử áo quần lụa là.
Thôi thôi, Lý Tư thấy vui là được rồi.
Còn Lý Tư đứng cách đó không xa, cả người đang run lên vì phấn khích.
Cô ta cầm một gói giấy trong tay, cẩn thận mà mở ra, đổ một đống thuốc bột vào một cái ly, dùng thìa khuấy đều lên, sau đó đặt ở phía xa.
“Đi đi, đưa cái này cho Dư Khiết.” Lý Tư mở miệng nói với một người phục vụ.
Người phục vụ cũng không nghĩ nhiều, chỉ bưng lên đi về phía Dư Khiết.
“Cô Dư, rượu của cô.” Người phục vụ đặt khay xuống trước mặt Dư Khiết, Dư Khiết cũng thuận tay mà cầm ly rượu lên nhưng cũng không uống, chỉ đặt ở bên môi.
Lý Tư đứng ở xa nhìn một cách lo lắng.
Uống đi, uống đi, cô mau uống đi chứ!
Chỉ cần cô uống xong ly rượu này, mọi việc hôm nay liền xong rồi!