Tiểu Vương đi bên cạnh cũng tức giận không kém: “Tưởng tiểu thư kia nói năng thật quá quắt! Sao có thể ăn nói bừa bãi như vậy?”
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng: “Chị chỉ muốn làm tốt bổn phận của gia chủ, lại bị người ta nói thành như vậy. Xem ra đối với người của Tưởng gia thì đành phải kính nhi viễn chi (*). ”
(*) Kính nhi viễn chi: Cách nói rút gọn của câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi” (敬鬼神而遠之), kính trọng quỷ thần nhưng không cầu cạnh mà nên tránh xa quỷ thần. Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Trong lòng Tiểu Vương suy nghĩ, nếu tổng giám đốc biết thiếu phu nhân bị ủy khuất như vậy, thì chắc hẳn Tưởng tiểu thư kia sẽ không được yên ổn rồi..
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, nói với Tiểu Vương: “Chuyện hôm nay không cần nói với Doãn Tư Thần.”
“A? Vì sao ạ?” Tiểu Vương không phục: “Nhưng thiếu phu nhân đâu có làm sai!”
“Hiện tại Doãn Tư Dược vừa mới trở lại Doãn gia, nếu Tư Thần và mẹ anh ấy mâu thuẫn vì chuyện này thì chỉ tạo cơ hội cho Doãn Tư Dược trục lợi thôi!” Cố Hề Hề kiên nhẫn giải thích với Tiểu Vương: “Mẹ chồng chị là người rất sĩ diện, nếu Tư Thần muốn chỉnh Tưởng Huy Âm thì sẽ khiến bà tức giận, giờ không phải lúc cho những việc thế này!”
Tiểu Vương lúc này đã hiểu ý tứ của Cố Hề Hề: “Dù vậy nhưng thiếu phu nhân, chị chịu ủy khuất rồi! Chị chỉ nói chuyện phiếm vài câu với Tưởng đại thiếu gia mà đã bị người ta mắng. Bây giờ là xã hội hiện đại chứ có phải thời phong kiến đâu!”
Cố Hề Hề xua xua tay: “Thôi, chuyện này phải nhịn đã. Vì đại cuộc trước, về sau hẵng nói.”
Tiểu Vương nghĩ nghĩ, trong lòng vẫn không phục nhưng Cố Hề Hề nói vậy thì cô đương nhiên không dám làm trái.
Yến tiệc này cực kỳ long trọng khiến cho Doãn Tư Dược thỏa mãn thói ưa thích hư vinh, còn cô bạn gái Nhiễm Tịch Vi xinh đẹp đứng bên cạnh thì thu hút vô số ánh mắt của nam nhân, làm anh ta cảm thấy cuộc sống này quả thật viên mãn.
Cố Hề Hề cùng Doãn phu nhân tiễn khách khứa ra về, lúc này cô mới thấy mệt mỏi.
Doãn Tư Thần đi đến phía sau Cố Hề Hề, duỗi tay xoa đầu cô: “Mệt lắm đúng không?”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng dựa vào người anh, nói: “Em không sao, chỉ vì không khí ở đây hơi náo nhiệt thôi. Ba mẹ đâu rồi?”
“Họ đã về biệt thự nghỉ ngơi.” Doãn Tư Thần chậm rãi mở miệng: “Tưởng Huy Âm hôm nay nói năng quá phận, em yên tâm, anh sẽ trút giận thay em.”
Cố Hề Hề liền nắm lấy tay Doãn Tư Thần, ra vẻ ngăn cản.
“Làm sao vậy?” Doãn Tư Thần nhướng mày.
“Tư Thần, thôi bỏ đi. Hiện tại Doãn Tư Dược đối với Doãn gia đã như hổ rình mồi, thời điểm này không phải lúc so đo những việc nhỏ nhặt.” Cố Hề Hề thở dài một tiếng: “Em sau này tránh mặt người của Tưởng gia là được, em cũng không muốn có liên quan gì đến vị đại tiểu thư kia.”
“Cô ta mà là đại tiểu thư gì chứ?” Doãn Tư Thần khinh thường cười nhạo: “Một đứa con gái nuôi, bất quá chỉ là món đồ chơi thôi!”
Cố Hề Hề nhíu mày, khó hiểu nhìn Doãn Tư Thần.
“Cô ta không có quyền thừa kế.” Doãn Tư Thần giải thích: “Em nhận vợ chồng Vân lão gia làm ba mẹ, lại có quyền thừa kế Vân gia, em có hiểu ý nghĩa việc này không?”
Cố Hề Hề bừng tỉnh, ngộ ra vấn đề.
Tưởng gia nhận nuôi Tưởng Huy Âm, chỉ đơn giản là nuôi cô ta trưởng thành, sau này khi kết hôn sẽ cho một số tiền hồi môn lớn. Nhưng toàn bộ Tưởng gia vẫn chỉ thuộc về một mình Tưởng Dật Hải.
Còn Cố Hề Hề tuy không chính thức nhận tổ quy tông trở về Vân gia, cô chỉ mang danh là con gái nuôi, nhưng Vân gia đã thừa nhận quyền thừa kế của Cố Hề Hề!
Đây là sự khác biệt một trời một vực!
Nghĩ đến điều này, Cố Hề Hề cảm thấy Tưởng Huy Âm kia thật đáng thương, nhưng không lẽ vì vậy mà Tưởng Huy Âm lại có địch ý với cô?
Quản gia chỉ huy người hầu lau chùi dọn dẹp đại sảnh, sau đó bước về hướng Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, cúi đầu nói: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, bữa khuya đã được chuẩn bị, lão phu nhân mời mọi người ngồi vào bàn.”
Bữa ăn khuya này là bữa cơm đoàn viên đầu tiên của cả gia đình, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cần phải tham dự. Hai người gật gật đầu, xoay người hướng về phía phòng ăn, vừa bước vào thì Cố Hề Hề đã nhìn thấy Doãn Tư Dược mang theo Nhiễm Tịch Vi, tùy tiện ngồi xuống bàn.
Doãn phu nhân được người hầu đẩy lại.
Mã Diễm muốn ngồi xuống thì bị Doãn phu nhân hung hăng trừng mắt, liền sợ hãi đứng lên.
“Bà nội, bác gái đây là có ý tứ gì? Mẹ của con không thể công khai có mặt trong bữa tiệc, chẳng lẽ cả bữa cơm này cũng không được ăn?” Doãn Tư Dược thấy mẹ mình chịu ủy khuất nên bất bình.
Doãn phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Đây là tác phong ứng xử của Doãn nhị thiếu gia sao? Thân là nhị thiếu gia của Doãn gia, trưởng bối còn chưa ngồi xuống thì anh lại dám ngồi trước! Còn nữa, người phụ nữ anh dẫn về đây lấy tư cách gì để ngồi chỗ này?”
Nét mặt Nhiễm Tịch Vi lập tức biến sắc.
Sau buổi nói chuyện hôm nay thì Nhiễm Tịch Vi và Doãn phu nhân xem như đã đứng ở hai bờ chiến tuyến. Cô ta trắng trợn đi theo bên cạnh Doãn Tư Dược, chính là công khai khiêu chiến với Doãn phu nhân.
Trước kia Doãn phu nhân yêu thích Nhiễm Tịch Vi bao nhiêu, thì lúc này bà căm ghét Nhiễm Tịch Vi bấy nhiêu! Nghĩ đến việc một con chó mình nuôi nhưng dám quay lại cắn mình, nỗi tức giận này làm sao mà nuốt trôi..
Doãn Tư Dược chỉ vào Cố Hề Hề: “Dựa vào cái gì mà anh hai có thể kết hôn, còn tôi lại không thể tìm bạn gái? Bác gái chỉ ép một mình tôi tuân theo quy củ, còn anh hai thì sao?”
Sắc mặt Doãn phu nhân càng thêm khó coi.
Lúc này Doãn lão phu nhân chậm rãi đi tới: “Đừng ồn nữa! Mã Diễm không được chính thức gả vào Doãn gia, đương nhiên không thể ngồi tại bàn này! Còn con.. ở chỗ của con ra sao thì bà mặc kệ. Nhưng chỗ này là đại trạch của Doãn gia, tất cả đều phải theo quy củ! Nhiễm tiểu thư chưa phải là dâu của Doãn gia, chỉ sợ không phù hợp ngồi nơi này! Còn Hề Hề được chính thức cưới hỏi, tên đã ghi vào gia phả Doãn gia, con bé không ngồi ở đây thì ai ngồi?”
Nghe Doãn lão phu nhân nói vậy, gương mặt Doãn phu nhân mới giãn ra được một chút.
Doãn Tư Dược vốn dĩ miệng cọp gan thỏ, Doãn lão phu nhân đã lên tiếng thì anh ta chỉ đành hậm hực quay sang Nhiễm Tịch Vi: “Nếu bà nội đã nói vậy thì em và mẹ anh ra ngoài chờ đã.”
Gương mặt Nhiễm Tịch Vi trở nên trắng bệch.
Cô ta còn tưởng rằng Doãn Tư Dược sẽ vì cô ta mà đấu tranh một chút! Ít ra cô ta sẽ tranh thủ địa vị ở Doãn gia! Nhưng cô ta đã sai, quá sai rồi!
Doãn Tư Dược và Doãn Tư Thần, tên chỉ khác nhau một chữ nhưng nhân phẩm khí chất thì cách biệt một trời một vực!
Nếu đổi lại Doãn Tư Thần, thì anh mặc kệ gia quy hay quy củ gì, tuyệt đối không để người phụ nữ của anh phải chịu ủy khuất!
Còn Doãn Tư Dược thì.. ha hả.. cùng lắm chỉ là một kẻ bù nhìn!
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chứng kiến toàn bộ sự việc, nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi bị bẽ mặt như vậy thì trong lòng Cố Hề Hề ít nhiều đã thấy hả giận. Mới vài ngày trước đây, cô còn bị Nhiễm Tịch Vi bức ép đến thống khổ rối loạn tâm trí. Bây giờ đúng là phong thủy luân chuyển, thời thế thay đổi!
Chỉ là Nhiễm Tịch Vi này từ bỏ Doãn Tư Thần mà chuyển mục tiêu sang Doãn Tư Dược, không biết cô ta đã điều tra kỹ về vị Doãn nhị thiếu gia này hay chưa?
Thời điểm Nhiễm Tịch Vi rời khỏi, đi lướt qua người Cố Hề Hề, còn nghiến răng nghiến lợi đe dọa: “Đừng tưởng bở, cô không đắc ý được bao lâu đâu!”
Vậy sao? Trước mắt cứ đắc ý là đủ rồi!
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chờ Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân an tọa, sau đó mới cùng ngồi xuống.
Doãn Tư Dược đành phải đứng lên với vẻ mặt không tình nguyện, đến khi Cố Hề Hề ngồi xuống thì anh ta mới ngồi theo.
Doãn lão phu nhân nhìn mọi người, thở dài một tiếng: “Bà lớn tuổi rồi, nên thích được yên tĩnh. Nếu Tư Thần và Hề Hề đã dọn ra ngoài ở, thì Tư Dược cũng ở ngoài luôn đi.”
Doãn Tư Dược dĩ nhiên không muốn phải ở chung một nhà với người bà nội hãy còn xa lạ, tức thì cao hứng gật đầu: “Vâng bà nội, nhà của con so với nhà của anh hai thế nào? Có đẹp bằng nhà của anh hai không?”
Doãn Tư Thần cười như có như không, liếc mắt nhìn thoáng qua Doãn Tư Dược.
Doãn Tư Dược lắp bắp: “Con chỉ tò mò một chút thôi..”
Doãn Tư Thần rất ít nói, nhưng chỉ một ánh mắt của anh đã đủ khí thế cường đại làm người ta cảm thấy áp lực, Doãn Tư Dược đối với người anh cùng cha khác mẹ luôn có bản năng sợ hãi.
“Nếu con thích náo nhiệt thì bà sẽ cho con một căn biệt thự ba tầng ở trung tâm thành phố, vị trí ở gần các tòa cao ốc.” Doãn lão phu nhân mở miệng: “Căn biệt thự này trị giá hơn một trăm triệu, tuyệt đối xứng với thân phận Doãn nhị thiếu gia.”
Nghe được mình có căn nhà giá trị như vậy, ánh mắt Doãn Tư Dược quả nhiên sáng rực!
“Được rồi, ăn trước đi đã! Ăn xong rồi các con hãy trở về nghỉ ngơi.” Doãn lão phu nhân gật đầu, người hầu lập tức dọn các món ăn lên bàn.
Doãn Tư Dược trước kia chưa từng thấy bữa ăn nào xa hoa như vậy, đến cả dĩa đựng đồ ăn cũng là tinh phẩm giống như một tác phẩm nghệ thuật. Trong lòng anh ta càng thêm tham lam muốn trở thành chủ nhân Doãn gia sau này!
Chỉ có trở thành chủ nhân của Doãn gia thì mới có thể hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý đời đời không hết! Doãn gia có tiền như vậy, dù không làm thì ăn cả mấy đời vẫn không lo không nghĩ!
Sau bữa ăn khuya, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần cùng tùy tùng của mình quay về biệt thư riêng.
Mã Diễm và Doãn Tư Dược thì được Doãn lão phu nhân cho thêm vài món đồ, cả hai mặt mày hớn hở rời khỏi.
“Nếu mẹ không còn việc gì thì tôi về trước nghỉ ngơi.” Doãn phu nhân lãnh đạm nói.
“Tưởng Tuyết, tôi như thế này đã đủ nhẫn nhịn rồi.” Khẩu khí Doãn lão phu nhân lạnh băng.
“Chúng ta không phải luôn nhẫn nhịn nhau sau?” Doãn phu nhân khinh thường đáp trả.
Khoé mắt Doãn lão phu nhân chấn động, bà không nói gì nữa, vẫy vẫy tay ra hiệu trợ lý đến dìu bà trở về phòng.
Gương mặt Doãn phu nhân không có cảm xúc gì, người hầu đến cạnh đẩy bà rời đi.
* * *
Tưởng Dật Hải trở lại Tưởng gia, mặc kệ cho Tưởng Huy Âm khóc lóc cầu xin tha thứ thì anh đều mặc kệ. Anh luôn ở trong phòng, sống chết cũng không quan tâm đến Tưởng Huy Âm.
Đã hai ngày liên tiếp như vậy, Tưởng Huy Âm giống như muốn phát điên!
Ngay lúc này, có người hầu tiến vào: “Tiểu thư, bên ngoài có người xưng là bạn đến tìm, cô ta tên Nhiễm Tịch Vi.”
Tưởng Huy Âm đang rối trí, vừa nghe có người tìm tức khắc trả lời: “Không gặp!”
Nhưng sau đó cô ta liền ngẩng đầu lên: “Khoan, cô vừa nói ai?”
“Là Nhiễm Tịch Vi.” Người hầu cung kính trả lời.
Tưởng Huy Âm nghĩ ngợi, hai ngày bị anh trai ngó lơ đã làm cô ta bực bội đến chết, nếu Nhiễm Tịch Vi này cũng không thích Cố Hề Hề thì cả hai có thể hợp tác với nhau.
“Được, nói cô ta chờ ở ngoài, tôi sẽ ra ngay!” Tưởng Huy Âm đương nhiên không dám ở nhà thương lượng những chuyện thế này, đi ra ngoài vẫn an toàn hơn.