Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 779

“Nếu có sức lực này, không bằng ông cứ bồi dưỡng, chỉ bảo cô cả cẩn thận đi.” Tam Hoàng tử nâng chén rượu lên hướng về phía Vân Thấm Văn đang gảy đàn, ung dung mỉm cười sau đó một hơi cạn sạch.

Đôi mắt vàng kim của Lệnh Hồ Thương nhìn qua, Vân Thấm Văn đẹp thì đẹp thật nhưng lại thiếu thứ gì đó.

Chỉ là một bình hoa đẹp mắt chứ không phải một bông hoa kiêu ngạo.

Vẻ đẹp của Lệnh Hồ Thương thật sự quá nghịch thiên.

Ngay tới một người hết lòng cảm mến Tam Hoàng tử như Vân Thấm Văn cũng không nhịn được mà nhìn Lệnh Hồ Thương mấy lần.

Thấy Lệnh Hồ Thương nhìn mình, Vân Thấm Văn nhất thời kích động, ngón tay nhầm một lỗi, lập tức đàn sai nhạc.

Nhưng dù sao Vân Thấm Văn cũng là cô cả nhà họ Vân, cô ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lại một lần nữa đàn lại nhịp điệu bình thường.

“Thương, nghe nói em mới gặp cô hai nhà họ Vân?” Ngũ hoàng tử từ đầu tới giờ vẫn không nói gì, lúc này lại chợt quay đầu hỏi Lệnh Hồ Thương: “Lần đầu tiên gặp em, cô ấy có quấn lấy em không?”

Nghe thấy vậy, Tam Hoàng tử âm thầm hừ một tiếng.

Người phụ nữ hắn không coi trọng cũng không tới lượt kẻ khác nhớ thương.

“Không hề.” Lệnh Hồ Thương thờ ơ đáp lời.

Nói xong, Lệnh Hồ Thương đứng lên: “Anh ba, anh năm, em sáu, Vân Hầu gia, Thương lo lắng cho bệnh tình của mẹ nên không tiện ở lâu, cáo từ.”

Vân Hầu gia lập tức đứng dậy: “Cung tiễn Thương công tử.”

Tam Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử cũng cùng đứng dậy: “Nếu đã vội trở về thăm cô mẫu, chúng tôi cũng không tiện giữ lại lâu.”

Lệnh Hồ Thương gật đầu, xoay người rời đi.

Vân Thấm Văn lặng lẽ đứng một bên, không nhịn được lại nhìn Lệnh Hồ Thương thêm mấy lần.

Nhưng cô ta lại sợ bị phát hiện nên ngay lập tức dời tầm mắt sang Tam Hoàng tử.

Quả nhiên Tam Hoàng tử đang nhìn cô ta.

Thấy ánh mắt của Vân Thấm Văn vẫn luôn đặt trên người mình, Tam Hoàng tử nở nụ cười hài lòng.

Nụ cười hờn dỗi của Vân Thấm Văn đúng là vừa cười trăm vẻ đẹp phát sinh.

Ngũ Hoàng tử nói: “Bỏ đi, tôi cũng về đây. Anh ba, em không uống được nữa, xin phép đi trước một bước.”

Tam Hoàng tử gật đầu, nhìn Ngũ Hoàng tử đầy ẩn ý, nói: “Ngũ đệ thân thể không tốt, phải chú ý cẩn thận hơn.”

“Phiền anh ba nhắc nhở.” Ngũ Hoàng tử cười cười rồi xoay người rời đi.

Ngũ Hoàng tử vừa đi, Lục Hoàng tử cũng không nhịn được, nói với Tam Hoàng tử: “Anh ba, bọn họ…”

Tam Hoàng tử khoát tay, ngắt lời Lục Hoàng tử: “Được rồi, không cần nói gì nữa.”

Lúc này Lục Hoàng tử mới hậm hực ở lại.

Sau khi Lệnh Hồ Thương lên xe ngựa, chưa đi được mấy bước thì anh chợt mở miệng nói: “Dừng lại.”

Xe ngựa bất chợt dừng lại.

Giây tiếp theo, cửa xe ngựa chợt mở ra, một bóng người vọt vào trong xe rồi xe lại tiếp tục lăn bánh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Anh năm có gì dặn dò?” Dưới ánh mặt trời nhè nhẹ, đôi mắt vàng kim của Lệnh Hồ Thương lóe lên ánh sáng mê người.

Ngũ Hoàng tử cười cười: “Thương, em đi chậm như vậy không phải là đang đợi em sao?”

Lệnh Hồ Thương hơi rũ mắt: “Chỉ là Thương đi không nhanh mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK