Chương 1888
“Đúng vậy. Đều là tài sản cá nhân của mình mà! Tương lai chắc chắn là muốn để lại cho con cái.” Mộ Dung cười nói: “Tôi là người rất xem trọng gia đình, nỗ lực kiếm tiền như vậy cũng là vì muốn con cháu sau này sống tốt hơn.”
Đại Nhi lập tức rạng rỡ cười nói: “Vậy sao anh không sinh nhiều con lên? Sau này Cảnh Thiếu Hoài cũng có chị em giúp đỡ xử lý sản nghiệp lớn như vậy.”
“Tôi đâu có cách nào? Tử Huyên không chịu sinh, tôi cũng chẳng thể tự sinh được. Có điều, có một đứa con là đủ rồi.” Cảnh Dung nửa thật nửa giả nói: “Tử Huyên có một lần nói đùa với tôi, nói là nếu sau này ly hôn với tôi, nhất định sẽ đưa Thiếu Hoài đi. Nếu như vậy, tôi lại phải kết hôn rồi sinh con tiếp, phiền chết đi được. Cho nên nếu có thể không ly hôn thì đương nhiên không ly hôn là tốt rồi.”
Đại Nhĩ nghe được lời này của Cảnh Dung, ánh mắt có sự thay đổi kịch liệt: “Đúng vậy, tình cảm của anh và cô ấy tốt như vậy sao có thể ly hôn được chứ?”
Cảnh Dung ăn xong miếng cuối cùng, đặt dao nĩa xuống rồi nói: “Đúng vậy! Được rồi, tôi ăn no rồi, cảm ơn cô đã chiêu đãi. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!”
Cảnh Dung vừa định đi thì Đại Nhĩ đột nhiên gọi anh ta lại: “Đã muộn thế này rồi, hay là đừng đi nữa. Dù sao ở đây cũng có nhiều phòng, chi bằng anh ở lại đi. Ngày mai đi từ đây tới công ty cũng tiện hơn không phải sao?”
Cảnh Dung nhìn Đại Nhĩ bằng ánh mắt sâu xa: “Nhưng mà…”
“Cái gì mà nhưng mà? Chúng ta đã là bạn bao nhiêu năm rồi, tôi có thể hại anh sao?” Đại Nhĩ tươi cười nói.
“Vậy được rồi. Đêm nay tôi sẽ ở lại đây.” Cảnh Dung thuận nước đẩy thuyền nói.
Đại Nhĩ xoay người đi sửa sang lại phòng cho Cảnh Dung, sau khi Cảnh Dung đi vào, xác nhận Cảnh Dung đã ngủ mới quay về phòng, lén lút bấm một dãy số gọi đi: “Không phải anh nói Cảnh Dung sẽ không được chia nhiều tiền sao? Sao anh không nói cho tôi biết anh ta còn có công ty riêng, kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?”
“Sao hả? Động lòng rồi?” Giọng nói đàn ông vang lên phía bên kia đầu dây điện thoại: “Cũng phải, nhiều tiền như vậy sao có thể không động lòng chứ. Cảnh Dung vừa đẹp trai lại vừa có nhiều tiền, lại còn một lòng nghĩ về gia đình, cô động lòng cũng khó trách, huống hồ năm đó cô còn từng yêu thầm anh ta.”
“Tôi không phải có ý này.”
“Không sao cả, dù ý của cô chính là như vậy, tôi cũng không để ý. Tôi phái cô tới bên cạnh bà chủ, vốn dĩ là để cô trở thành cái gai trong mắt Mặc Tử Huyên, nếu cô đã chủ động muốn chia cắt bọn họ như vậy, tôi vui còn không kịp.” Người đàn ông bên kia điện thoại khẽ cười: “Đại Nhĩ, đây là một cơ hội tốt. Nếu như cô có thể thay thế được thì cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Cảnh, là vợ của Cảnh Dung. Chỉ cần cô sinh cho Cảnh Dung một đứa con, sau này con của cô sẽ được thừa kế tất cả mọi thứ của Cảnh Dung.”
Đại Nhĩ căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi: “Tôi…”
“Cô tự mình nghĩ cho kỹ đi. Tôi có thể giúp cô thì sẽ tận lực giúp.” Người đàn ông trong điện thoại nói: “Cô là một cô gái thông minh, cô nên biết, thế giới này có thể không có cái gì chứ không thể không có tiền. Chỉ cần có tiền, ông của cô mới có thể sống.”
“Tôi hiểu rồi.” Đại Nhĩ nắm chặt điện thoại di động: “Tôi biết nên làm thế nào.”
Bên kia điện thoại khẽ truyền tới tiếng cười sau đó lập tức tắt máy.
Đại Nhĩ cẩn thận nghe động tĩnh phòng bên cạnh, có vẻ như đã ngủ say rồi.
Đại Nhĩ do dự thật lâu, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đẩy cánh cửa ra.
Cô ta thật sự mang theo mục đích tiếp cận Cảnh Dung.
Khoảng thời gian cô ta nghèo nhất, đột nhiên có một người đàn ông tìm tới cô ta, nói với cô ta một cơ hội có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Đó chính là nghĩ cách tiếp cận bà chủ nhà họ Cảnh, để bà ta thấy được giá trị của cô ta rồi chủ động đưa cô ta về nhà họ Cảnh.
Sau đó cô ta nghe theo sắp xếp của bà chủ nhà họ Cảnh, làm theo mệnh lệnh của bà ta.