Chương 2162
“Đúng rồi, để vệ sĩ chờ ở nhà họ Diệp, chỉ cần Mặc Ca và bọn trẻ đi ra ngoài liền đi theo bảo vệ bọn họ. Tôi luôn có cảm giác tất cả chuyện này giống như nhằm vào Mặc Ca. Mặc dù không biết cô ấy đã đắc tội ai nhưng bống ta không thể khinh thường được.”
Diệp Nam Huyền khẽ nhíu mày lại.
“Vâng!”
Tống Đào vội vàng chạy đi giải quyết.
Trầm Tử An và Diệp Duệ thay quần áo mới rồi bước ra ngoài, cả người toát lên đầy sức sống. Thằng nhóc tham ăn Diệp Duệ này bởi vì lo lắng cho Diệp Nam Huyền mà không để tới đống đồ ăn kia ngược lại có chút sốt ruột.
“Dì ơi, bao giờ bống ta tới bệnh viện thăm bố con?”
“Dì gói xong món canh này bống ta liền đi.”
Trầm Mặc Ca sờ sờ đầu Diệp Duệ.
Mặc dù Diệp Duệ là con trai của Sở Mộng Khê nhưng thằng bé này trời sinh lương thiện đơn thuần, bây giờ lại theo đuôi Tử An, Trầm Mặc Ca tự nhiên cũng không ghét thằng bé nổi.
Ba người thu dọn một chút mang theo đồ ăn đi ra khỏi nhà họ Diệp.
Trong nhà Diệp Nam Huyền có rất nhiều xe, Trầm Mặc Ca tùy tiện chọn một cái, để bọn trẻ lên xe trước còn mình cất xong đồ vào cốp xe mới ngồi vào rồi khỏi động xe.
Xe đi ra khỏi nhà họ Diệp không bao lâu, Trầm Mặc Ca đã phát hiện phía sau có chiếc xe đi theo mình. Ban đầu cô có chút căng thẳng và đề phòng, đợi đến khi cô nhận ra bọn họ vẫn luôn bảo vệ mình, Trầm Mặc Ca mới yên tâm.
Đến bệnh viện quân khu, Diệp Duệ có chút nghi ngờ hỏi: “Dì ơi, vì sao bố lại ở trong bệnh viện quân khu ạ? Không phải bệnh viện quân khu chỉ chữa bệnh cho quân nhân thôi sao?”
“Cũng không phải hoàn toàn như vậy, bệnh viện quân khu cũng sẽ khám bệnh cho người dân bình thường, điều kiện chữa trị ở đây tốt hơn.”
Trầm Mặc Ca không có cách nào giải thích chi tiết cho bọn trẻ được.
Trầm Tử An nhìn xung quanh, sau khi xuống xe cậu chủ động giúp Trầm Mặc Ca cầm đồ.
Diệp Duệ nhìn thấy Trầm Tử An làm như vậy cũng tiến lên giúp đỡ.
“Dì, cái này để con cầm cho nhé?”
Thấy hai đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, tâm trạng của Trầm Mặc Ca tốt hơn rất nhiều.
Ba người cùng nhau đi về phía phòng bệnh của Diệp Nam Huyền.
Trên đường ba người vừa cười vừa nói, không biết còn tưởng rằng bọn họ là ba mẹ con, dẫn đến không ít người hâm mộ.
Trầm Mặc Ca hồn nhiên không biết gì cả, gõ cửa phòng của Diệp Nam Huyền.
Dù sao cũng mất máu quá nhiều, cho dù có là dạng đàn ông thường xuyên luyện tập như Diệp Nam Huyền cũng vẫn không thể chịu được suy yếu mà ngủ say.
Bảo vệ đứng ngoài cửa tự nhiên nhận ra Trầm Mặc Ca nên cũng không ngăn cô lại.
Trầm Mặc Ca nhìn thấy Diệp Nam Huyền đang ngủ liền nói với hai đứa trẻ đi theo phía sau: “Các con nhẹ nhàng một chút, bố con đang ngủ, bống ta không làm phiền bố được không?”
“Được ạ!”
Diệp Duệ vội vàng gật đầu đồng ý.
Mặc dù Trầm Tử An không nói gì cả nhưng vẫn vô thức đi chậm lại.