Chương 2163
Sau khi ba người đi vào trong, Diệp Duệ liền rơi nước mắt.
Trong hai ngày liền cậu hai lần nhìn thấy Diệp Nam Huyền nằm trên giường bệnh, hơn nữa khuôn mặt còn tái nhợt không chút sắc máu, cậu bé không nhịn được mếu máo hỏi: “Dì ơi, bố con sẽ không chết chứ?”
“Câm miệng!”
Trầm Tử An khẽ giọng quát cậu bé một cái rồi nói: “Người ta thường nói tai họa để lại ngàn năm, ông ấy còn sống lâu lắm.”
“Ừm, đại ca, ý cậu bố tớ là tai họa ấy hả?”
Diệp Duệ luôn cảm thấy câu nói này ý tứ không đúng lắm.
Trầm Tử An cũng lười để ý tới cậu bé, kéo tay áo cậu bé lôi cậu bé đến phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh.
“Ơ, tớ còn chưa nói chuyện với bố nữa.”
Diệp Duệ hơi giãy giụa.
Trầm Tử An lạnh lùng nói: “Ông ấy ngủ rồi cậu còn nói cái gì?”
“Ừ nhỉ! Đại ca, tớ đói quá!”
Sau khi Diệp Duệ biết Diệp Nam Huyền không có chuyện gì hết, bản tính tham ăn lại trồi dậy.
Trầm Tử An quả thật vô cùng bất lực, không dám tin rằng vừa rồi Diệp Duệ còn đang khóc nhè.
Trầm Mặc Ca cũng đi vào cùng hai đứa trẻ, cô đặt thức ăn xuống trước mặt hai đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Các con ăn trước đi, dì đợi bố con tỉnh lại rồi ăn luôn.”
Trầm Tử An nhìn Trầm Mặc Ca không nói gì cả, nhưng hiển nhiên tâm trạng cậu không quá tốt.
Mẹ bây giờ càng ngày càng quan tâm tên Diệp Nam Huyền kia.
Nhưng Trầm Tử An cúi thấp đầu xuống nên Trầm Mặc Ca không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Trầm Mặc Ca thấy hai đứa trẻ bắt đầu ăn cơm, mỉm cười đi ra phòng ngoài.
Diệp Nam Huyền ngủ rất say.
Cô đã rất lâu chưa nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Diệp Nam Huyền.
Anh không giống những người đàn ông bình thường khác, tư thế ngủ cực kỳ tốt, rất quy củ, cũng không ngáy, yên lặng giống như một đứa trẻ.
Còn nhớ ba năm sau khi kết hôn, cô vẫn luôn trộm ngắm Diệp Nam Huyền như vậy, có chút không dám tin người đàn ông này đã thật sự trở thành chồng của mình.
Bây giờ lại lần nữa nhìn thấy anh ngủ say, Trầm Mặc Ca lại có cảm giác giống như đã trải qua mấy đời vậy. May mà bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau, giờ đây cô cũng không coi như đơn phương trao đi.
Dường như nhận ra ánh nhìn chăm chú của Trầm Mặc Ca, Diệp Nam Huyền hoàn toàn mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình yêu dịu dàng của Trầm Mặc Ca.
“Anh tỉnh rồi? Đói chưa? Tôi mang mấy món ăn đến đây rồi.”
Trầm Mặc Ca nở nụ cười tươi tắn, giống như hoa tươi nở rộ nháy mắt khiến đôi mắt Diệp Nam Huyền sáng ngời.
Anh một phát nắm chặt lấy hai tay cô, khẽ giọng nói: “Qua đây cho anh ôm một chút, nếu không anh vẫn sẽ cảm thấy mình đang nằm mơ.”
Trầm Mặc Ca nhìn sự vui vẻ và bất an nơi đáy mắt Diệp Nam Huyền, cô đột nhiên cúi người xuống, đôi môi mềm mại khẽ khàng hôn lên cánh môi mỏng của Diệp Nam Huyền.