Chương 1642
Sau đó âm thầm đưa Cố Hề Hề đến Malaisia, để cô nếm trải kinh nghiệm lăn lộn ở biển lửa sống chết.
Con người lúc nguy hiểm nhất nguời họ nghĩ đến đầu tiên mãi là người mà họ quan tâm nhất.
Chỉ cần trải qua những trải nghiệm này, tất cả tâm sức sự nghiệp đều không thể quan trọng bằng người thân trong gia đình.
Quả nhiên, trong khi Doãn Tư Thần âm thầm làm thì Cố Hề Hề quả nhiên hiểu ra một điều, cho lựa chọn thì cô cũng không chọn theo đuổi giấc mơ sự nghiệp, chỉ muốn cùng người thân trong nhà sống thật vui vẻ.
Bây giờ là Cố Hề Hề chủ động từ bỏ sự nghiệp, vì vậy Doãn Tư Thần chỉ có thể ngoài mặt thì ra vẻ đáng thương nhưng trong lòng sung sướng vô cùng.
Sau đó Cố Hề Hề cũng cân nhắc đến rồi, có điều cô đã đi qua những giai đoạn đó, muốn tính sổ với Doãn Tư Thần thì đã không kịp nữa rồi.
Cuối cùng, khi rời đi, Cố Hề Hề không về cùng mọi người mà trực tiếp đặt vé bay thẳng đến nơi có Doãn Tư Thần, cùng hội ngộ với anh.
Mặc Tử Huyên cũng không về cùng, mà trở về Anh.
Bời vì nhà họ Cảnh gần đây cũng xảy ra rất nhiều chuyện, cô ấy bắt buộc phải trở về xem sao.
Cuối cùng ba người ở sân bay chia tay nhau.
Mọi người việc ai người nấy bận.
Tiết Tuyết đứng ở sảnh sân bay, nhìn thấy Mặc Tử Hân đưa theo trợ lý, ánh mắt sang lên, nhanh chân chạy lên phía trước: “Tổng giám đốc Mặc, anh cũng về nước sao? Chỗ này tôi vẫn chưa đặt được vé, tôi có thể quá giang anh cùng về được không. Tôi có thể thanh toán tiền vé máy bay.”
Sắc mặt Lý Tư không chút thiện cảm nhìn Tiết Tuyết.
Bởi vì lần trước cãi nhau với Dư Khiết bị cấm túc, dường như bây giờ đã lớn hơn nhiều rồi.
Kể cả trong long có chút không thoải mái,cũng không nói thoát ra khỏi miệng.
Dư Khiết, đứng ở một bên, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tiết Tuyết.
Cái gì mà không đặt được vé chứ?
Chỉ là muốn lôi kéo làm quen mà thôi.
Mạc Tử Hân nhìn Tiết Tuyết, nói thật, anh ta không phải rất ghét người phụ nữ này.
Mặc dù, anh ta có thể nhìn thấu từng suy nghĩ của cô ta, nhưng bởi vì cô ta đủ sự khôn khéo, đủ sự thông minh, vì vậy cũng không để tâm đến việc sẽ cho cô ta đi cùng một chuyến.
Đặc biệt nếu so sánh với Lý Tư thì đúng là một thiên sứ.
“Có thể.” Mặc Tử Hân gật đầu nhẹ một cái.
“Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều.” Vẻ mặt Tiết Tuyết rất ngạc nhiên, vô cùng chừng mực lùi sang một bên, không tiếp tục làm vướng víu thêm nữa.
Bà Tiết còn muốn để Tiết Tuyết tiếp tục đi lên nịnh nọt, nhưng lại bị Tiết Tuyết lườm một cái bị chặn đứng lại.
Rứt dây động rừng là điều cấm kỵ.
Lý Tư nhìn thấy Mặc Tử Hân đồng ý Tiết Tuyết như thế đi lên máy bay thì mặt mày càng cau có khó chịu.
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng nhìn nét mặt không được nghi ngờ gì nữa của Mặc Tử Hân lại chỉ có thể nuốt trọn vào trong.
“Dư Khiết.” Mặc Tử Hân gọi cô ấy: “Cô vào đây với tôi một lát.”
“Vâng”. Dư Khiết ngay lập tức hành lễ với người bên cạnh, nhanh chân đi cùng Mặc Tử Hân vào phòng khách VIP.