Chương 1709
“Khoảng thời gian đó tôi thật sự rất khó khăn. Có lẽ không không biết, thực tập sinh cho công ty luật trong nước lương rất thấp. Còn tôi, mỗi tháng chỉ có tám trăm nghìn, mà tiền thuê nhà của tôi là một nghìn tệ rồi, nó chỉ là một căn phòng rất nhỏ ở phía bắc. Để có thể tồn tại, tôi đã làm rất nhiều công việc. Buổi sáng trời còn chưa sáng tôi đã đi giao sữa, đạp một chiếc xe nhỏ đi qua hết khu này khi kia. Ban ngày, tôi làm chân sai vặt cho luật sư lớn ở công ty luật. Buổi tối, tôi thức khuya để làm bài tập, đề án. Ngày này qua năm khác, năm này qua năm khác, tôi đều kiên trì trụ lại. Tôi nhớ khoảng thời gian tôi khó khăn nhất, tôi nghèo đến mức cả ngày chỉ ăn một bữa cơm. Công ty luật miễn phí bữa trưa, vì vậy, tất cả năng lượng trong một ngày của tôi đều phải dựa vào bữa ăn miễn phí đó.”
“Tôi rất cảm kích thầy dạy của tôi, ông ấy nhìn ra được hoàn cảnh của tôi, bí mật trợ giúp cho tôi không ít. Điều này đã cho dũng cảm để kiên trì tiếp. Lúc đó, suýt chút nữa tôi đã bỏ cuộc! Nhưng cuối cùng tôi đã cắn răng chịu đựng. Khi tôi lần đầu được đứng tại tòa án, giành lợi quyền lợi cho khách hàng của mình, ông ấy không khóc, tôi đã khóc. Bời vì thời điểm ấy, cuối cùng tôi cũng tìm được giá trị cuộc sống của mình. Chính những ngày tháng khó khăn đó đã đặt nền móng cho tôi, cho một phiên bản rực rỡ là tôi của hiện tại.”
Tống Sĩ Triết gật đầu, không nói xen vào.
Ánh mắt Dư Khiết đỏ hoe: “Tôi tưởng rằng, cả đời này tôi với bố tôi, dù có thì cũng chỉ là trách nhiệm hỗ trợ trên bề mặt pháp lý. Nhưng mấy ngày trước, bọn họ trước giờ không xuất hiện bỗng dưng lại cùng nhau xuất hiện. Mẹ tôi lấy cái chết đe dọa, ép tôi phải kết hôn với một gia đình giàu có. Bố của tôi vì thiếu tiền, cũng đồng ý với đề nghị của mẹ tôi, cũng ép tôi gả vào gia đình giàu. Tôi dùng kinh nghiệm dày dặn đã học về kế hoạch đề xuất và đầu tư, cắt đứt mối quan hệ huyết thống với bà ấy. Tôi cho bà ấy lợi ích hơn tỷ tệ để đổi lại tương lai không bị làm phiền.”
“Thật ra tôi cảm thấy như vậy khá tốt. Mọi người đều có thứ mình cần, không có gì là không tốt, tôi cũng coi như không có người mẹ này. Nhưng vài ngày trước, tôi đột nhiên biết được, cuộc sống của bố tôi rất không tốt, gia đình mới của ông ấy rất khó khăn. Tôi lén đến thăm đứa em trai cùng cha khác mẹ. Một đứa bé vẫn còn nhỏ, đáng lẽ phải có một cuộc sống rực rỡ, nhưng lại luôn bị đe dọa bởi thanh kiếm tử thần trên đầu. Nó từ khi sinh ra đã bị bệnh, cả gia đình cũng vì chuyện này mà bị kéo theo xuống.”
“Có người sẽ nói, Dư Khiết, cô không nên so đo những chuyện trong quá khứ, cô nên giúp họ. Nhưng dựa vào đâu chứ? Có phải là tôi yêu cầu họ sinh nó ra đâu? Có phải tôi bắt thằng bé vừa sinh ra đã bị bệnh đâu? Dựa vào đâu mà tôi có tiền, là tôi phải làm một thánh mẫu, đi chăm sóc những người đã từng bỏ rơi tôi? Thế giới này vẫn còn đạo đức và công bằng sao?”
“Tôi tưởng rằng tôi có thể đủ tàn nhẫn, có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng, đôi mắt sáng ngời đó cứ lắc lư trước mắt tôi. Bóng dáng nhỏ nhắn rụt rè đó lóe lên. Khi nó gọi tôi là chị, trái tim đáng chết của tôi lại mềm lòng.
“Tôi thật ra khá máu lạnh, anh biết không? Tôi trước giờ vốn không phải người mềm lòng. Làm luật sư, làm gì có ai là người mềm lòng. Bởi vì chúng tôi đã quen với việc gặp quá nhiều sự thờ ơ, thấy quá nhiều bóng đen và bản chất con người. Nhưng đôi mắt trong trẻo đó, như một cái gai đâm vào tim tôi.”
“Tôi hết lần này đến lần khác nói với bản thân, tôi không được mềm lòng. Ban đầu là bọ đã bỏ rơi tôi trước, vì vậy mọi hành động của tôi đều có thể được tha thứ. Tôi tự nói với chính mình, tôi chỉ có trách nhiệm phụ cấp cho bố tôi, không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng con cái của họ. Tôi nói với bản thân cần phải máu lạnh, phải thờ ơ, phải nhẫn tâm cắt đứt hết mọi quan hệ với họ.”
“Nhưng khi đưa trẻ nhỏ như con mèo đó nhẹ nhàng gọi tôi là chị, trái tim đáng chết này của tôi vẫn mềm lòng.”
“Tôi muốn từ chối chính mình, Tôi đã đi ngược lại với nguyên tắc của mình nhiều lần, tôi quả nhiên không phải là một luật sư đủ trình độ.”
“Chính và vừa nãy, tôi đã đến bệnh viện, tôi thậm chí còn không có dũng khí gặp bọn họ, mà chỉ để lại một tấm thẻ ngân hàng cho họ. Trong thẻ có ba mươi vạn, đó là tiền phí phẫu thuật cho thằng bé. Tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó, không thể nhiều hơn. Tôi không muốn bị thứ tình cảm méo mó này cản bước chân mình. Tôi phải trở về Dư Khiết của trước đây, trở lại làm Dư Khiết mà chuyện gì cũng tự dựa vào chính mình.”
Dư Khiết hất một lọn tóc, nói: “Tống Sĩ Triết, anh đã từng trải qua trải nghiệm nào như thế chưa? Biết rõ không thể làm, nhưng lại vẫn cứ làm.”