Chương 2212
“Em cũng nghĩ thế.” Cảnh Thiếu Hoài cười hì hì trả lời lại.
Mễ Tiểu Anh lườm hai người họ rồi bất lực lắc đầu.
Sau bữa sáng, Mễ Tiểu Anh lái xe đưa Tiểu Cát đến chợ hoa chim cá ở địa phương.
Khu chợ này rất lớn, diện tích gần mấy trăm mẫu đất, chia thành bốn bộ phận: hoa, chim, cá và đồ cổ.
Mễ Tiểu Anh và Tiểu Cát chỉ đi chợ hoa.
Vào thời điểm này trong buổi sáng đang là khoảng thời gian sôi nổi của chợ hoa.
Nhiều người đến chợ hoa để đi dạo và ngắm những loại hoa có đủ hình thù kỳ lạ, cũng có những người sẽ đến đây đặt mua số lượng hoa lớn để dùng cho các cuộc triển lãm, và cũng có một số người đến săn đồ quý hiếm.
Trên chợ hoa có rất nhiều chiêu trò, có thể săn được đồ quý hiếm hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào sự tinh mắt và may mắn của bản thân.
Mễ Tiểu Anh đậu xe ở bãi giữ xe, cùng Tiểu Cát chậm rãi đi dạo.
Mễ Tiểu Anh vốn không muốn đến đây, bởi vì loại chuyện này, trước đây hoàn toàn không cần Mễ Tiểu Anh phải ra mặt, chỉ cần một cú điện thoại, thì sẽ có người giải quyết tất cả.
Nhưng bây giờ, đích thân đến chọn hoa, cũng mang theo một tâm trạng khác.
Tiểu Cát chạy đến trước mặt một cây xanh cao bằng hai người, cười tươi rói nhìn lấy Mễ Tiểu Anh: “Chị Tiểu Mễ, chị cảm thấy cái này đẹp không?”
Mễ Tiểu Anh ngẩng đầu lên nhìn và gật đầu: “Cũng được, tuy nhiên, cái tầng của căn hộ cao ba mét rưỡi, cái này có vẻ không thể cho vào được.”
Tiểu Cát hậm hực bước về: “Nói cũng đúng! Nhưng mà hoa ở đây thực sự rất nhiều, xem hoa cả mắt.”
Mễ Tiểu Anh thuận tay cầm một chậu hoa lên và nói: “Trong nhà thích hợp để loại cây xanh nhỏ này, dễ dàng chăm sóc, và cũng khá phù hợp với trang trí trong nhà.”
“Vâng vâng vâng, chị Tiểu Mễ chọn chắc chắn là thứ tốt nhất.” Tiểu Cát miệng lưỡi ngọt ngào nói.
Mễ Tiểu Anh nhìn xung quanh, chỉ vào một số chậu hoa và nói: “Vậy thì cái này, cái này, và cái này, cả hai cái này, còn cái chậu cảnh đằng kia nữa. Cậu cảm thấy như thế nào?”
“Con mắt tinh tường của chị Tiểu Mễ chắc chắn là tốt nhất mà.” Tiểu Cát nịnh nọt một cách không cần tiền: “Quả nhiên nhờ chị Tiểu Mễ giúp đỡ là điều tốt nhất, cho em một mình đến chọn, em cũng không biết phải chọn như thế nào nữa.”
Mễ Tiểu Anh vẫn chưa lên tiếng thì nghe thấy có người cười khúc khích ở cách đó không xa.
Mễ Tiểu Anh nhìn về hướng phát ra tiếng, thì thấy Doãn Ngự Trinh dẫn theo một vài người bạn đang cười tủm tỉm ở đó.
“Chị Tiểu Anh!” Doãn Ngự Trinh nhìn thấy Mễ Tiểu Anh, liền vui vẻ bước đến, với dáng vẻ thân mật: “Sao chị lại có thời gian đến nơi này thế? Trước đây mua hoa đâu cần chị phải đích thân đến đây, một cú điện thoại thôi thì không biết có bao nhiều người sốt sắng gửi qua để cho chị chọn rồi!”
“Các em tại sao cũng đến đây thế?” Mễ Tiểu Anh cũng ngạc nhiên, những đứa trẻ này đến cùng với Doãn Ngự Trinh đều là con nhà giàu.
Những cậu ấm kia khi nhìn thấy Mễ Tiểu Anh, đâu còn dáng vẻ linh tinh lang tang, lịch sự kêu lên: “Chào cô Mễ!”