Chương 1720
Hùng Hùng ngồi trên mui xe, nói: “Anh em, hôm nay tôi cũng coi như là biết được thế nào mới là mỹ nhân thật sự.”
“Aiyo!” Mấy người ở xung quanh bắt đầu huýt sáo: “Anh Hùng, hôm nay anh gặp được người đẹp nào à?”
“Tôi nói với cậu này, không phải hôm nay tôi bị bà lão ở nhà bắt đi xem mắt đó sao? Ban đầu thì tôi đi cũng không vui vẻ gì, nhưng các cậu đoán xem thế nào? Tôi gặp được một nữ thần, là nữ thần hàng thật giá thật. Phong cách đó, hào quang đó, chỉ cần một ánh mắt thì cũng có thể khiến toàn bộ các cậu chết ngất ngay!” Hùng Hùng còn tiếp tục nói: “Tôi chuẩn bị theo đuổi nữ thần.”
Vẻ mặt Vương Cường vô cùng ngượng ngùng: “Không sao, không sao đâu, tôi đi pha cà phê cho hai người, cà phê tôi pha ngon lắm đó.”
Nói xong, Vương Cường liền xoay người chạy vào trong.
Xem ra anh ta cũng hiểu được, buổi xem mắt hôm nay coi như thất bại rồi.
Dư Khiết ngồi trước mặt Lý Tư, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn cô ta: “Là cô xin tôi đưa cô đi xem mắt, bây giờ thì lại phản ứng như vậy, cô chắc chắn là cô muốn tiếp tục xem mắt chứ? Nếu như cô thật sự không muốn xem mắt thì tôi nghĩ tổng giám đốc Mặc cũng sẽ không ép cô tiếp tục đi đâu. Lần nghỉ phép năm này của tôi rất quý giá đó, tôi cũng không muốn lãng phí nó ở nơi này đâu. Còn nếu như cô không có ý kiến gì thì bây giờ tôi sẽ báo cáo lại với tổng giám đốc Mặc những việc xảy ra ở nơi này!”
Nói xong, Dư Khiết lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.
Điện thoại còn chưa kịp gọi đi thì đã bị Lý Tư giật lấy và tắt máy.
“Cô như vậy là có ý gì?” Sắc mặt Dư Khiết rất nghiêm túc, sự nhẫn nại của cô ta cũng không phải là không có giới hạn.
“Không có ý gì cả. Chỉ là những người mà cô chọn này đẳng cấp quá thấp rồi, không xứng với tôi.” Lý Tư thong thả nói: “Những người mà lúc trước cô chọn cho tôi, mặc dù không phải tài nguyên hàng đầu gì, nhưng ít nhiều gì cũng là người thừa kế gia nghiệp các kiểu. Cô xem đi, bây giờ cô đều chọn cho tôi những gì rồi? Một người trợ lý bác sĩ vừa mới bắt đầu làm việc, một người thì chỉ có một quán cà phê kém cỏi, hơ hơ hơ, mới chớp mắt mà đã bủn xỉn tới như vậy, tôi còn không thể đưa ra ý kiến của tôi được à?”
“Vậy là cô chê bai bọn họ không đủ giàu có?” Dư Khiết hỏi: “Vậy sao mấy ngày trước cô lại không nói? Rõ ràng là tôi có hỏi qua cô rồi mà.”
“Hơ hơ, chỉ có một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không tốt, thì cô làm sao làm được trợ lý đặc biệt bên cạnh Mặc Tử Hân?” Lý Tư nhìn Dư Khiết chế giễu cô ta: “Đây chính là bản lĩnh của trợ lý Dư à?”
Dư Khiết hít thở sâu một hơi: “Được, cô muốn tìm người giàu có đúng không? Tôi chọn cho cô là được!”
Nói xong, Dư Khiết đứng dậy, kéo Lý Tư cùng nhau đi ra ngoài, nói với nhân viên phục vu: “Làm phiền thông báo với ông chủ của mọi người một tiếng, cô Lý Tư còn có việc khác nên đi trước, có chuyện gì để sau rồi nói.”
Lý Tư cứ để mặc cho Dư Khiết lôi bản thân ra khỏi quán cà phê như vậy, trên gương mặt lại hiện lên một nụ cười xấu xa.
Chính là cô ta cố ý.
Đặc biệt đi vạch lá tìm sâu.
Dựa vào đâu mà cô ta bị huỷ hoại còn Dư Khiết thì lại được thăng chức?
Giẫm đạp lên tâm huyết của cô ta để thăng chức vui vẻ lắm sao?
Vậy thì cô ta sẽ phá huỷ công việc của Dư Khiết!
Dư Khiết một lần nữa chọn lọc lại tài liệu xem mắt, cô ta đem hết những người có điều kiện trung bình nhưng tích cực làm việc, có tài năng, có tương lai đều bỏ đi hết, rồi lại lôi toàn bộ những tư liệu của các vị thiếu gia con nhà giàu, cao sang quyền quý kia ra.