Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2021

Mễ Tiểu Anh cũng không biết nên nói như nào, cô ta chỉ có thể cẩn thận nâng Chu Tuyết Nhi dậy nói: “Trước hết đừng nói chuyện này, chúng ta phải trở về. Đêm nay có mưa to, ở lại đây nguy hiểm lắm.”

Nói xong Mễ Tiểu Anh móc điện thoại di động ra gọi người đến đây giúp.

Cũng không biết cố tình hay vô ý mà Mễ Tiểu Anh vừa mở khoá, cô ta chưa kịp ấn số là đã bị Chu Tuyết Nhi đột nhiên hét lên một tiếng rồi giơ tay hất điện thoại trong tay Mễ Tiểu Anh đi.

Mễ Tiểu Anh trơ mắt nhìn điện thoại mình vèo qua, bay ra ngoài, lăn lạch cạch vài vòng rồi rớt vào cái khe.

Mễ Tiểu Anh trợn tròn mắt.

Chu Tuyết Nhi cũng trợn tròn mắt.

“Cô bị điên à?” Mễ Tiểu Anh không nhịn được trùng mắt nhìn Chu Tuyết Nhi: “Cô cảm thấy dựa vào một người như tôi mà có thể đưa cô về từ sườn núi cao như vậy sao?”

“Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý.” Hốc mắt Chu Tuyết Nhi đỏ bừng lên: “Tôi thấy chân đau quá nên muốn xoa bóp một chút, không ngờ làm rớt điện thoại cô. Tôi giúp cô nhặt lại!”

Thấy Chu Tuyết Nhi thật sự muốn bò qua, Mễ Tiểu Anh chỉ cảm thấy rất đau đầu.

“Quay lại đây!” Mễ Tiểu Anh kéo Chu Tuyết Nhi lại: “Bên dưới có một cái khe, cô đi như thế nào đây?”

“Tôi … tôi …” Lập tức nước mắt của Chu Tuyết Nhi rơi lã chã.

Từ nhỏ cô ta đã quen sống trong nhung lụa, cho nên lúc này cô ta thật sự hoảng sợ.

Đầu của Mễ Tiểu Anh càng lúc càng đau, cô ta nói: “Điện thoại của cô bị mất, tôi cũng làm mất điện thoại rồi. Bây giờ cô lại không thể nhúc nhích được, nên chỉ có thể để tôi trèo lên kia tìm người giúp đỡ. Cô cứ ở đây đợi tôi…”

“Đừng…đừng…đừng để tôi một mình!” Chu Tuyết Nhi hoảng sợ, nắm lấy cánh tay của Mễ Tiểu Anh, nói như thế nào cũng không chịu để Mễ Tiểu Anh rời đi trước.

Khi Chu Tuyết Nhi vừa mới rơi xuống, cô ta cảm thấy rất trơ trọi, cô ta có cảm giác như mình bị vứt bỏ và bị cô lập. Cô ta thật sự không bao giờ muốn phải nếm trải những cảm giác kinh khủng đó thêm một lần nào nữa!

Ngộ nhỡ Mễ Tiểu Anh rời đi và cũng không bao giờ quay trở lại nữa, vậy phải làm sao đây?

Dù cho Mễ Tiểu Anh có nói như thế nào thì Chu Tuyết Nhi cũng không chịu để cô ta rời đi trước.

Mễ Tiểu Anh kiên nhẫn giải thích cho cô ta: “Chúng ta như thế này sẽ không đi xa được, thậm chí là sẽ không thể bò lên được, hơn nữa trời sắp mưa rồi.”

“Tôi không quan tâm, cô không thể bỏ tôi lại được! Tôi là khách quý do nhà họ Doãn mời tới, cô không thể bỏ mặc tôi được!” Mễ Tiểu Anh chẳng những không thể thuyết phục được Chu Tuyết Nhi mà cô ta còn hoảng sợ bám lấy cánh tay của Mễ Tiểu Anh và nói năng một cách không đầu không đuôi: “Cô đi rồi thì sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, có phải không? Cô muốn bỏ lại tôi một mình tự sinh tự diệt ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này, có đúng không? Có phải cô có ác ý với tôi vì tôi đã vào phòng của Doãn Ngự Hàm không? Đúng rồi, chắc chắn là như vậy rồi! Vì chuyện này mà Khương Hữu châm chọc tôi, bây giờ cô cũng muốn chế giễu tôi, có phải không? ”

Mễ Tiểu Anh vỗ trán và kiên nhẫn trả lời cô ta: “Không, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu. Sơn trang Lạc Hà rất coi trọng khách, cô cũng là khách, cho nên tôi không bỏ mặc cô ở đây đâu. Tôi lên kia trước để tìm người đến giúp, chắc chắn tôi sẽ quay lại mà! ”

“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!” Sắc mặt của Chu Tuyết Nhi tái nhợt, cô ta hoảng loạn hét lên: “Cô không được đi, cô phải ở lại đây với tôi!”

Nhìn thấy Chu Tuyết Nhi như vậy, thật sự Mễ Tiểu Anh không còn biết nói gì nữa.

Thế là Mễ Tiểu Anh không thể gọi người đến giúp, chẳng còn cách nào khác nên cô ta chỉ có thể tự mình đỡ Chu Tuyết Nhi trèo lên từng chút, từng chút một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK