Chương 2264
Đại khái cũng chỉ có Casey mới có thể sánh được với một người đàn ông hoàn hảo như vậy.
“Cô Casey, chúng ta cứ như vậy mà đi, thật sự không cần giải thích với trưởng dòng họ sao?” Vệ sĩ bên cạnh Casey lo lắng nói.
Anh ta là người bản xứ và anh ta chưa bao giờ rời khỏi quê hương.
Nhưng bây giờ vì phải bảo vệ Casey mà anh ta đã dũng cảm bước đi và đến với thế giới bên ngoài.
Anh ta muốn bảo vệ Casey và không để cho ai làm tổn thương cô ta.
Đây là sự tự nguyện của anh ta.
“Tôi đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ không thể ra ngoài đi chơi cho thoải mái được sao?” Casey bất mãn nói: “Hào Sâm, nếu anh không muốn đến thì hãy về đi. Tôi không ép anh đi cùng, là tự anh muốn đến thôi.”
Hào Sâm không dám nói gì mà chỉ trơ mắt nhìn Casey.
Casey nở một nụ cười tươi và khẽ nói: “Yên tâm đi, bố tôi đang bận tranh giành vị trí trưởng dòng họ với người khác nên không có thời gian quan tâm đến tôi. Hơn nữa, tôi chỉ ra ngoài để tìm người đàn ông yêu quý của tôi chứ không phải ra ngoài để gây rắc rối. Điều này cần gì phải giải thích chứ.”
Một nỗi buồn thoáng qua trái tim Hào Sâm.
Anh ta đã thích Casey từ lâu.
Nhưng Casey lại yêu một tên nhóc phương Đông.
Mặc dù anh ta phải công nhận rằng tên nhóc con đến từ phương Đông kia thực sự rất đẹp.
Nhưng, thực sự Casey có thể thành công sao?
Anh ta đã nghe nói rằng tên nhóc đến từ phương Đông kia đã có người yêu rồi.
Có điều để Casey ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Biết đâu cô ta thất bại nên sẽ từ bỏ thì sao?
Chỉ cần Casey sẵn lòng, anh ta sẽ luôn đợi cô ta.
Lúc này, một người phục vụ mặc đồng phục đi tới, nhìn Casey và hỏi: “Cô là cô Kofi phải không?”
“Chính là tôi.” Casey gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”
“Có một người đàn ông tự xưng là bạn của cô. Lúc này ông ta đang bị chặn ở cửa, người đó nói rằng muốn gặp cô.” Người phục vụ nói: “Cô có muốn gặp ông ta không?”
Casey nghĩ dù sao vẫn còn sớm, gặp thì gặp.
Cô ta muốn xem người mà dám tự xưng là bạn của cô ta là ai.
“Để ông ta vào đi.” Casey thể hiện một tư thế tao nhã và nâng cái cằm lên đầy vẻ kiêu hãnh.
Ngay sau đó, người phục vụ dẫn theo một người đàn ông ăn mặc luộm thuộm đi vào.
Khi Casey nhìn thấy người đàn ông này, theo bản năng cô ta liền nhăn mũi và tỏ vẻ không thích ông ta cho lắm.
Người đàn ông này không còn trẻ nữa, nhìn có vẻ như đã năm mươi sáu mươi tuổi. Có lẽ khi còn trẻ ông ta phải là một người đàn ông đẹp trai, nếu không thì ở tuổi này đã già đi trông thấy.
“Cô Casey.” Người đàn ông ngồi trước mặt Casey một cách tự nhiên như người quen, ông ta tự mình mở một chai nước và uống hết một hơi.
Casey có vẻ không vui: “Ông là ai? Tại sao muốn gặp tôi?”
“Tôi muốn làm một thỏa thuận với cô Casey.” Ông ta cười ranh mãnh, không hề giấu giếm ánh mắt sắc lạnh đầy vẻ lanh lợi: “Tôi nghe nói cô Casey đến vì cậu chủ nhà họ Doãn có phải không? Tuy nhiên, chắc là cô Casey cũng đã nghe nói anh ta đã có người trong lòng rồi phải không? Mục đích của tôi là muốn giúp đỡ cô Casey.”