Chương 1060
Bưng chén rượu lên khẽ chạm vào cốc với Nhất Nhiễm: “Nhất Nhiễm, hy vọng về sau hai người chúng ta sẽ không lại cãi nhau. Được không?”
“Tôi cũng mong muốn như vậy.” Nhất Nhiễm bưng chén rượu cũng nhẹ nhàng chạm với Vân Mạc Dung: “Chỉ cần em không rời khỏi tôi, mặc kệ em làm cái gì, tôi đều sẽ tha thứ cho em.”
Ngón tay Vân Mạc Dung nắm lại, đem ly rượu trái cây một ngụm uống cạn.
Nhìn thấy Vân Mạc Dung uống xong rượu trái cây, Nhất Nhiễm mới bưng chén rượu lên, chậm rãi uống xuống.
“Uống rất ngon.” Nhất Nhiễm híp mắt, dừng trong chốc lát mới nói: “So với bất kỳ thứ rượu nào tôi đã uống qua đều ngon hơn.”
Vân Mạc Dung chỉ mỉm cười, lại không nói lời nào.
Lúc này, những người khác trên bàn, cũng đều đang sôi nổi nếm loại rượu trái cây này, sôi nổi tỏ vẻ tán thưởng.
Không có cách nào khác, cho dù là không thích cái khẩu vị rượu này cũng phải khích lệ một lời.
Ai kêu cô ấy là cô gái mà ông chủ thích chứ chứ?
Vân Mạc Dung tha thiết thúc giục Nhất Nhiễm uống thuốc: “Nên uống thuốc rồi! Còn một phần cuối cùng, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Khoé mắt Nhất Nhiễm mang theo nét hài hước, nhìn Vân Mạc Dung: “Em cứ giục anh uống thuốc như vậy, lại làm cho anh có chút nghĩ tới trong truyện ‘Thủy Hử’, Phan Kim Liên cũng là nói với Đại Lang như thế này.”
Vân Mạc Dung lần này thật sự là không nhịn được, phụt cười một tiếng: “Vậy từ trước tới nay anh đại khái là Đại Lang anh tuấn nhất cao lớn nhất nhất đẹp trai nhất rồi.”
Nhìn thấy Vân Mạc Dung cười, tâm tình Nhất Nhiễm cũng vui vẻ lên rất nhiều, không để Vân Mạc Dung lại thúc giục, bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch.
Vân Mạc Dung lấy ra một viên đường đưa qua.
Nhất Nhiễm lại nghịch ngợm ngậm lấy viên đường trên tay Vân Mạc Dung, ăn vào.
Trên mặt Vân Mạc Dung hiện lên một tia xấu hổ, nhanh chóng thu lại ngón tay.
“Thật ngọt.” Nhất Nhiễm bình tĩnh nhìn Vân Mạc Dung: “Một chút cũng không đắng.”
Ánh mắt Vân Mạc Dung không được tự nhiên nhìn về phía mặt hồ, đáy lòng lại bắt đầu đếm ngược.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!
Ngã!
Bịch, bịch, bịch!
Mấy dãy bàn cách vách, liên tục có người gục đầu ngã xuống trên bàn, không nhúc nhích.
Sắc mặt Nhất Nhiễm hơi đổi, lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Mạc Dung: “Em…”
Giây tiếp theo, Nhất Nhiễm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đều không còn sức lực, chỉ có thể yếu ớt nhìn Vân Mạc Dung.
Trong đáy mắt anh ta không có phẫn nộ, chỉ có cầu xin.
Vân Nặc, đừng rời khỏi tôi.
Cầu xin em.
Vân Mạc Dung rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Rất xin lỗi, Nhất Nhiễm, tôi chung quy vẫn phải đi về. Tôi không thể vẫn luôn ở chỗ này cùng với anh!”
Vân Mạc Dung xoay người từ trong túi dưới váy móc ra một thỏi pháo vô cùng thô ráp đơn sơ, hướng tới giữa không trung, không chút do dự bắn lên trên.