Chương 1112
Mộc Nhược Na lớn hơn anh ta không nhiều tuổi, hai người hoàn toàn phù hợp!
Lâm Phong nhanh chóng xoay chuyển những suy nghĩ này, nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: “Nhược Na, anh ta thật quá đáng. Cô tốt như vậy, nhưng anh ta lại đi quá giới hạn…”
“Đừng nói nữa.” Mộc Nhược Na ngắt lời anh ta, nói: “Thực xin lỗi, tôi mệt mỏi rồi, anh trở về nghỉ ngơi đi.”.
“Tôi…tôi lo lắng cho cô.” Lâm Phong khẽ nói: “Tôi ngủ trên mặt đất, tôi sẽ không quấy rầy cô, cần gì thì gọi cho tôi. Tôi ngủ rất nhạy, có thể nghe thấy tiếng cô…”
Mộc Nhược Na lúc này tâm trạng rối bời, cô cũng không thèm quan tâm Lâm Phong ngủ ở đâu, lập tức đứng dậy trở về phòng.
Lâm Phong từ trong tủ lấy ra một cái chăn mới tinh, đặt trên mặt đất, cuộn mình thật sự ngủ ở trước cửa.
Sáng hôm sau, khi Mộc Nhược Na dậy đi vệ sinh, cô thấy Lâm Phong đang cuộn tròn ở cửa.
Thân hình anh ta cao và gầy.
Vì vậy, một chiếc chăn bông không thể đắp hết được.
Anh ta cuộn người lại, lộ ra mắt cá chân bị thương đã sưng đỏ, trên khuôn mặt tái nhợt, anh ta lại thanh tú và đáng thương không thể tả.
Mộc Nhược Na đột nhiên nhớ tới những gì đã xảy ra đêm qua, và nghĩ đến những gì Lâm Phong đã nói đêm qua.
Trái tim lạnh giá bỗng được sưởi ấm.
Cái tên ngốc nghếch này.
Đã đau đến mức này rồi, cũng chẳng nói lời nào?
Bảo đứng trông ở đây thì liền làm thật sao?
Mộc Nhược Na đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân bị thương của Lâm Phong.
Lâm Phong trong cơn ngủ mê vẫn cảm nhận được nỗi đau, anh ta thì thào rồi trong cơn buồn ngủ dần mở mắt ra, chớp chớp vài cái, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại: “A, cô tỉnh rồi sao. Tôi, tôi dậy ngay đây.”
Nói rồi Lâm Phong vội vàng định đứng dậy, nhưng anh ta lại quên bén mất mắt cá chân mình vẫn đang bị đau, vừa đứng lên đã ngã trở lại.
“Cẩn thận.” Mộc Nhược Na liền đỡ lấy Lâm Phong giữ thật chặt anh trong tay. Khoảng cách giữa hai người một lần nữa lại bị đẩy gần hơn.
Lâm Phong trong phút chốc như bất động, cứ vậy nhìn Mộc Nhược Na, anh ta chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi Mộc Nhược Na: “Mộc Nhược Na, cô không sao rồi chứ?”
“Đã như thế này rồi mà còn quan tâm chuyện của tôi à? Đứng dậy đi, tôi bôi thuốc cho anh.” Mộc Nhược Na nói.
Rồi cô dìu anh ta, hai người khập khiễng bước đến chỗ ghế sô pha.
Thấy Mộc Nhược Na mở hộp thuốc ra, chuẩn bị bôi thuốc cho mình.
Lâm Phong liền vội vàng đưa tay ra, nói:”Tôi tự mình làm là được rồi.”
Nhưng Mộc Nhược Na hoàn toàn không để ý lời anh ta nói, cô ấy gạt tay anh ta sang một bên: “Nằm yên, anh biết dùng loại thuốc này sao? Nghe Mộc Nhược Na nói vậy, tay anh ta cũng khựng lại bởi vốn dĩ anh ta cũng không biết dùng loại thuốc này.
Thuốc này là do Hirayama Jiro đã đưa cho cô ấy để phòng khi cô ấy ra ngoài bị thương có mà dùng.