Chương 1859
“Có thể hay không thì phải xem em rồi.” Ông Cát nói lời sâu xa: “Con trai của chúng ta sắp trưởng thành rồi, nếu như có thể có một người chị gái là trợ lý đỡ đầu thì có cần phải lo lắng gì trong tương lai nữa không?”
Ngay cả khi bà Cát không thích Dư Khiết đi cho nữa nhưng bà ta lại rất coi trọng con trai của mình.
Nghe thấy lời chồng nói, lập tức hạ quyết định: “Em hiểu ý của anh rồi, anh yên tâm, coi như là vì con trai của chúng ta, em nhất định không để cho nó chạy ra khỏi lòng bàn tay của em đâu!”
Ông Cát lắc đầu: “Sai rồi! Không phải là nắm vững trong tay mà phải làm cho nó mềm lòng!”
Ông Cát nhìn vẻ mặt bối rối của vợ, trong mắt nhất thời có chút hận rèn sắt không thành thép.
Lúc đầu tại sao ông ta lại có thể yêu một người phụ nữ có tầm nhìn hạn hẹp như vậy chứ?
Một chút cái nhìn về đại cục cũng không có!
Lại vẫn còn vọng tưởng muốn kiểm soát Dư Khiết trong lòng bàn tay.
Nếu Dư Khiết là loại phụ nữ chỉ biết chăm lo gia đình thì sao có thể khiến Mặc Tử Hân coi trọng rồi trở thành một trong năm trợ thủ đắc lực nhất của anh ta được chứ?
Có thể làm tới trợ lý đặc biệt thì có mấy người có thể bị người khác thao túng chứ?
Ông Cát nhìn vợ của mình vẫn không thể thông suốt nên chỉ có thể giảng đạo lý với bà ta: “Đứa nhỏ Dư Khiết này từ nhỏ đã rất cứng đầu. Lúc đầu em cùng với ba của nó ly hôn, nó nói không cần tiền của nhà thì quả thực là không dùng, thà chịu đói đi làm thêm cũng không dùng tiền của nhà. Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ nó là một người thích lạt mềm buộc chặt. Nếu như em cố gắng kiểm soát nó thì chỉ có thể bị phản tác dụng, làm cho nó càng chán ghét. Nhưng nếu như em tỏ ra yếu thế để cho nó thấy rằng em không dễ dàng chút nào thì nó mới mềm lòng! Đứa con trai của chồng trước không phải là như vậy sao? Năm đó Dư Khiêt cũng không muốn nhìn gia đình đó nhưng không phải cũng đã trả tiền điều trị cho đứa bé sao? Chứng tỏ rằng Dư Khiết là một người không thể sử dụng thủ đoạn ép buộc, chỉ có thể dỗ dành cho thật tốt mà thôi!”
Bà Cát lúc này mới phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, anh nói đúng, em nghe theo anh!”
Lúc này ông Cát mới nở nụ cười hài lòng, trên mặt thỏa mãn: “Đương nhiên, nếu như nó vẫn bằng lòng nhận người cha dượng này thì anh sẽ làm một người cha tốt, thậm chí có thể tốt hơn nhiều so với chồng trước của em.”
Sắc mặt bà Cát hiện lên vẻ vui mừng: “Đó là điều đương nhiên, em biết phải làm như thế nào.”
Lúc ông Cát và bà Cát tính kế Dư Khiết, cuối cũng Dư Khiết đã đưa bạn trai đến trước cửa.
Sắc mặt Tống Sĩ Triết lo lắng giơ món quà trên tay lên, cùng Dư Khiết đứng ở dưới lầu, thấp giọng hỏi: “Hôm nay anh không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, mạnh dạn lên.” Dư Khiết nhìn bộ dạng căng thẳng của Tống Sĩ Triết liền không nhịn được mà muốn cười: “Tình hình gia đình em anh cũng biết rồi, không so được với nhà người ta, vì vậy nể mặt đi đến là được rồi.”
“Nói bậy, dù ghì thì cũng là ba ruột của em. Tình yêu của ông ấy đối với em từ trước đến nay …” Tống Sĩ Triết không tán thành nói: “Em đúng là khẩu xà tâm phật, nếu như em thật sự không quan tâm thì sẽ không bỏ tiền của mình ra để điều trị cho em trai.”
Dư Khiết mỉm cười, ánh mắt ấm áp.
Hai người vừa lên đến cầu thang, vẫn chưa đến cửa thì đã nghe được tiếng chào hỏi của người trong nhà: “Các con đã đến rồi à, mau vào đây ngồi nào.”
“Con chào chú, con chào dì.” Tống Sĩ Triết khách khí chào hỏi, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Dư Nhạc liền đưa tay xoa đỉnh đầu cậu bé: “Chào Dư Nhạc.”
“Ôi chao.” Bố và mẹ kế của Dư Khiết khách khí đáp lại: “Sau này không cần mang theo thứ gì cả, người đến là tốt rồi. Tiểu Nhạc, chào lại đi con!”
Lúc này Dư Nhạc mới nhẹ giọng kêu lên một tiếng: “Chào anh rể!”