Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không. Nếu là Dư Khiết, căn bản cô ta sẽ không bao giờ bị lừa, cô ta sẽ không để bị bắt cóc như vậy.

Hu hu hu… muốn khóc quá…

Trước đây cô xem thường nhất là Dư Khiết. Cô ta luôn cho rằng Du Khiết dựa vào việc là người cho trứng mà mặt dày bám theo Mặc Tử Hân.

Cô ta luôn nghĩ rằng Dư Khiết đã làm gái ngành mà còn bày đặt ra vẻ trung trinh tiết liệt. Ở bên cạnh Mặc Tử Hân thì luôn ra vẻ làm việc chăm chỉ để lấy lòng, nịnh bợ.

Nhưng vào giây phút này cô ta mới hiểu ra. Sự lựa chọn của Dư Khiết là đúng.

Du Khiết luôn không ngừng làm việc, không ngừng tiếp xúc với các vụ án khác nhau. Vì vậy cô ấy hiểu bản chất con người, cô ấy mới là người thông minh nhất.

Còn bản thân cô ta chẳng qua là một con khờ có mắt như mù.

Những người này, sao có thể trùng hợp mà cùng xuất hiện ở cổng nhà ga như vậy được chứ.

Làm sao biết rõ được hành tung của cô ta?

Cô ta rõ ràng đã cắt đuôi được đám vệ sĩ đó rồi!

Cho nên, rõ ràng có người cố tình gài bẫy cô, mà cô lại như con ngốc, tự động đi vào cái bẫy của đối phương.

Trước đây cô ta cũng thường chơi trò đuổi bắt với mấy tay vệ sĩ. Vì sao trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì, đến bây giờ mới xảy ra chuyện?

Là ai được chứ?

Ai lại muốn ám hại cô ta như vậy?

Phải rồi là Tiết Tuyết!

Tiết Tuyết và cô ta là đối thủ cạnh tranh. Chỉ cần cô ta biến mất, Tiết Tuyết sẽ trở thành người duy nhất có thể ở lại bên cạnh Mặc Tử Hân.

Không sai, nhất định là cô ta!

Nhất định là con khốn đó bày kế.

Lý Tư càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Trong căn phòng nhỏ rách nát, cô ta bắt đầu uất hận mà khóc lớn.

Cách căn phòng nhỏ rách nát đó không xa, hai người già dáng người thấp bé, lưng còng đang cẩn thận đếm tiền được bọc trong chiếc khăn tay sờn rách. Đếm đi đếm lại, cuối cùng cũng đành miễn cưỡng đưa tiền cho ba người đang đứng trước mặt họ: “Nếu người phụ nữ này mà không thể sinh con, mấy người sẽ phải hoàn lại tiền đấy.”

Người đàn ông giật lấy xấp tiền trên tay ông lão mà không cần nhìn xem có bao nhiêu. Gã đút tiền vào túi rồi nói: “Đừng lo, tôi chắc chắn 100% là có. Tuổi trẻ như vậy, mới hai mươi hai tuổi, bảo đảm sẽ sinh cho ông vài đứa cháu mập mạp.”

Khuôn mặt nhăn nheo của hai ông bà lão nở nụ cười mãn nguyện.

Ba tên đàn ông kia xoay người lái xe đi, trong tích tắc đã lặng lẽ rời khỏi cánh rừng.

“Đại ca, chúng ta đem bán cô ta như vậy sẽ không có chuyện gì thật chứ?” Tên đàn ông ngồi bên cạnh hỏi: “Người phụ nữ đó, chỉ bảo chúng ta hủy đi sự trong trắng của cô ta, cũng không kêu chúng ta đem cô ấy đi bán!”

“Hủy trong trắng với bán đi, có gì khác biệt chứ?” Tên khác lên tiếng: “Anh hai, anh cũng thật thà quá đấy. Cô gái này đắc tội nhiều người như vậy, anh cho rằng có người chịu đi tìm cô ta à? Lần này bán được kha khá tiền, có thể chơi vui vẻ mấy ngày rồi”

Tên đại ca đang lái xe nói: “Cho dù tìm được thì đã sao? Cái nên hủy cũng đã bị hủy rồi. Chúng ta đã hoàn thành đúng yêu cầu, còn lấy được thêm tiền. Chỉ cần chúng ta không đi tìm Mặc Tử Hân, sẽ không ai biết chuyện này là do chúng ta làm. Đợi chút nữa, chúng ta nhảy ra khỏi xe!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK