Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1893

Mặc Tử Huyên ăn mấy miếng, vừa ăn vừa gật đầu.

“Thích thì ăn thêm nhiều chút đi.” Chu Lập Đức dùng đũa chung gắp mấy lát thịt bò bỏ vào trong bát của Mặc Tử Huyên: “Cái này phải ăn chung với thịt bò.”

“Được.” Mặc Tử Huyên buông bỏ dáng vẻ của một cô chủ xuống, bưng cả bát to lên rồi húp sột soạt ăn sạch cả bát như những người dân thành phố bình thường khác.

“Đã thật!” Mặc Tử Huyên cực kì vui vẻ lau khóe miệng: “Lâu lắm rồi không được ăn uống thoải mái như vậy.”

“Em thích thì tôi rất vui.” Cả khóe mắt và hàng lông mày của Chu Lập Đức đều tràn ngập ý cười.

Sau khi ăn xong, hai người tiếp tục đi dạo trên phố đi bộ.

Thỉnh thoảng Chu Lập Đức sẽ mua vài món đồ ăn vặt trên phố cho Mặc Tử Huyên, nhưng Mặc Tử Huyên chỉ dùng tay cầm chứ không ăn.

Chu Lập Đức cũng không thèm quan tâm, anh ta chỉ biết mua mua và mua thôi.

Bộ dạng hai người đi dạo trên phố rất giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.

Lúc đi đến bãi đậu xe, cuối cùng Mặc Tử Huyên cũng mở miệng nói chuyện: “Nhà họ Cảnh dạo này rất náo nhiệt, anh nói xem rốt cuộc là ai đang thao túng tất cả những chuyện này?”

“Em sẽ không nghi ngờ tôi đấy chứ? Em nghĩ anh có bản lĩnh này sao?” Chu Lập Đức rất thông minh, tiếp nối chủ đề ngay lập tức: “Nếu tôi có bản lĩnh này thì lúc đầu đã không để em gả cho Cảnh Dung rồi.”

“Cũng đúng.” Mặc Tử Huyên bật cười haha, nói lái sang chủ đề khác: “Tối nay tôi ăn rất vui vẻ, cảm ơn sự chiêu đãi của anh.”

“Tôi đưa em về nhà.” Chu Lập Đức nói với vẻ mặt rất dịu dàng.

“Không cần đâu, anh tôi đã cho người đến đón tôi rồi.” Mặc Tử Huyên chỉ người đang đứng ở đằng xa, nói: “Lần sau tôi sẽ mời anh.”

“Được, gửi lời hỏi thăm của tôi đến tổng giám đốc Mặc nhé.”

“Không thành vấn đề.”

Chu Lập Đức tận mắt nhìn Mặc Tử Huyên lên xe và rời đi, rất lâu sau anh ta mới từ từ rộ lên ý cười khó tránh khỏi: “Tử Huyên, em vẫn thông minh như trước đây.”

Sau khi Mặc Tử Huyên đến nhà Mặc Tử Hân, vừa vào đến cửa thì đã hỏi: “Có phải là nhà họ Cảnh đã tìm anh không?”

“Không tìm mới lạ đó.” Mặc Tử Hân nói: “Mấy động mạch của nhà họ Cảnh đồng thời bị cắt đứt, bây giờ họ đang chạy vạy khắp nơi mà không tìm em sao?”

“Có tìm rồi, nhưng em không nghe điện thoại.” Mặc Tử Huyên nhận lấy ly trà từ trên tay Dư Khiết, uống một ngụm rồi nói: “Bà mẹ chồng đấy của em vẫn muốn tìm em tính sổ, nên em trực tiếp cúp nguồn điện thoại luôn, họ muốn tìm em nhưng đều không tìm được.”

“Nói đi, mấy ngày nay em tra ra được gì rồi?” Mặc dù trong lòng Mặc Tử Hân rất đau lòng cho cô em gái này của em nhưng cũng không phải là không biết nguyên nhân.

“Anh, em nghi ngờ có người đang thao túng, muốn chia cắt em và Cảnh Dung. Cùng lúc đó bên cạnh em và Cảnh Dung cũng xuất hiện một thanh mai trúc mã si tình, điều này thật sự quá bất thường.” Mặc Tử Huyên mở miệng nói: “Mấy ngày trước em không nói với anh là vì không muốn để anh phân tâm. Mấy ngày nay em vẫn luôn điều tra người đang nấp đằng sau này.”

“Em nghi ngờ người kia chính là Chu Lập Đức?” Mặc Tử Hân ngồi trên sofa đối diện với em gái nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK