Chương 2123
Minh Hâm thật sự chưa từng suy nghĩ về chuyện này: “Tôi nghèo như vậy, làm gì có tư cách mà tìm người yêu.”
Tiểu Cát khinh bỉ nói: “Đều là anh em tốt nên tôi mới nhắc nhở cậu câu này: Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ. Cậu tìm một cô bạn gái có tiền thì có phải đỡ mất công phấn đấu ba chục năm không?”
“Nhưng anh không thể cứ dính lấy cô Mễ được.” Minh Hâm không tán thành nói.
“Tôi theo đuổi người ta đàng hoàng thì có vấn đề gì sao? Nam nữ yêu nhau, vô cùng bình thường!” Tiểu Cát khoanh tay nói: “Đợi đến khi tôi làm con rể nhà giàu, tôi nhất định không bỏ mặc anh đâu! Đợi đến khi tôi có quyền có thế, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh, đảm bảo lão giám đốc Tần kia không thể làm khó được anh nữa.”
Minh Hâm cúi đầu hông nói nữa.
“Con người anh cũng quá cổ hủ rồi đấy.” Tiểu Cát nhìn thấy Minh Hâm có vẻ không đồng ý lắm nên bắt đầu lên lớp nói: “Anh đã làm chuyện gì thất đức sao? Không hề. Tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chuyện này có gì sai sao? Nếu như cô ấy từ chối tôi, tôi không còn gì để nói nữa, nhưng nếu cô ấy không từ chối thì tôi có gì sai chứ?”
“Vậy anh từ từ một chút.” Minh Hâm chỉ có thể nói như vậy: “Chị Tiểu Mễ đánh cứu tôi, tôi không thể là người vong ân phụ nghĩa.”
“Ha ha ha, yên tâm đi! Tôi tự biết tính!” Tiểu Cát đắc ý quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Cậu ta phải chuẩn bị sẵn tinh thần để xuất hiện trước mặt Mễ Tiểu Anh.
Có lẽ Mễ Tiểu Anh không thể hiện thái độ từ chối rõ ràng nên đã cổ vũ Tiểu Cát tiếp tục.
Những ngày tháng tiếp theo, Tiểu Cát vận dụng hết khả năng để khẳng định sự tồn tại của mình trước mặt Mễ Tiểu Anh.
Rồi lại tiện thể chành chọe, khiêu chiến với Doãn Nhất Nặc.
Mỗi lần Tiểu Cát đến khẳng định sự tồn tại của mình là lại làm trò cười cho Doãn Nhất Nặc suốt nửa ngày.
Mễ Tiểu Anh cạn lời nhìn Doãn Nhất Nặc thấy mọi chuyện còn chưa đủ lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Cô thật sự không biết làm gì hơn ngoài việc lắc đầu.
Bỏ đi vậy.
Doãn Nhất Nặc thích là được.
Vậy là Tiểu Cát càng ra sức theo đuổi nhưng Mễ Tiểu Anh không có bất cứ động thái nào, cô không từ chối cũng không chịu trách nhiệm.
Một ngày được nghỉ, Mễ Tiểu Anh định nghỉ ngơi thật tốt rồi tiện thể sẽ tới sơn trang Lạc Hà một chút, xem tình hình khai quật ở đó diễn ra đến đâu.
Cô vẫn chưa ra khỏi cửa thì Tiểu Cát đã đến gõ cửa: “Chị Tiểu Mễ, chị sắp ra ngoài sao?”
Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Ừm, tôi có chút việc.”
“Vậy để em đi cùng chị. Em có thể lái xe, xách túi giúp chị.” Tiểu Cát chớp mắt, cố tỏ ra ngây thơ vô tội.
Nếu Mễ Tiểu Anh là mấy cô gái đơn giản chưa từng trải qua sự đời có lẽ sẽ bị cảm động trước thái độ này của Tiểu Cát.
Nhưng Mễ Tiểu Anh là ai chứ?
Từ nhỏ tới lớn, có vô số người theo đuổi cô.