Chương 1940
“Chị!” Doãn Ngự Trinh năm nay mười chín tuổi rồi, dưới vầng sáng mạnh mẽ của anh họ chị họ, nhìn như bình thường mà trưởng thành.
Có thể nói là Doãn Tư Dược căn bản không muốn để cho con trai của mình được hưởng một chút sự sắc sảo nào cả, cho nên, Doãn Ngự Trinh vẫn biểu hiện rất bình thường, không có bất cứ một điểm sáng chói đặc biệt nào hết.
Chẳng qua, con cháu của nhà họ Doãn, ngoại hình đều rất mạnh mẽ.
Doãn Ngự Trinh cũng không ngoài ý muốn, cũng là một tên nhóc vô cùng đẹp trai.
“Chị ơi!” Vân Song từ trên xe vẫn luôn nói năng thận trọng, thế nhưng khi mà nhìn thấy Doãn Nhất Nặc, vẫn còn để lộ ra một chút nụ cười.
“Chị, các anh, chúng em tới rồi!” Đứa em trai thai long phượng Tưởng Vân Sâm cũng vẫy tay: “Em nhớ mấy anh chị quá!”
Doãn Nhất Nặc đi qua, xoa xoa đỉnh đầu của ba đứa em gái em trai.
Bây giờ thế hệ này của nhà họ Doãn, cũng chỉ có ba người bọn họ còn học đại học thôi, những người khác đều đã bắt đầu nhận giáo dục cao cấp khác rồi.
“Chị.” Vân Song nghiêm túc liếc mắt nhìn về phía Mễ Tiểu Anh, sau đó mới mở miệng nói với Doãn Nhất Nặc: “Từ giờ về sau, chị Tiểu Anh đều ở nhà không đi ra ngoài nữa đúng không ạ?”
“Đúng đấy.” Doãn Nhất Nặc sờ sờ đỉnh đầu của Vân Song đỉnh đầu, nói rằng: “Làm sao thế?”
Vân Song kéo Doãn Nhất Nặc sang một bên, thấp giọng nói rằng: “Em xem đường nhân duyên của chị Tiểu Anh có thay đổi rồi…”
Ngay lập tức, đôi mắt của Doãn Nhất Nặc trợn lớn lên.
Cô em gái này thật là quá giỏi!
Chỉ mới liếc mắt là đã nhìn ra Tiểu Anh có chỗ không ổn.
Thuật chiêm tinh của Vân gia quả là danh bất hư truyền.
“Xuỵt, chuyện này là chuyện riêng của Tiểu Anh, chị không nên tham gia vào.” Doãn Nhất Nặc làm một động tác cấm mở miệng hướng về phía Vân Song: “Mọi người không còn là trẻ con nữa, đã có thể hiểu rõ bản thân mình muốn gì, nên cần phải tôn trọng sự lựa chọn của Tiểu Anh. Anh trai chị không phải là bố, không thể nào hoàn hảo được như vậy, từ nhỏ, Tiểu Anh đã lớn lên ở giữa một nhóm trai xinh gái đẹp, hẳn là sớm miễn dịch với những khuôn mặt xinh đẹp rồi. Có lẽ anh trai chị không được hoàn mỹ, nên Tiểu Anh mới không muốn tiếp tục. Nói chung là Tiểu Anh không chỉ là trợ lý đặc biệt của chị mà còn là chị em tốt của chị nữa, chị sẽ không để Tiểu Anh bị uất ức.”
Vân Song như hiểu như không gật đầu: “Vâng ạ.”
Đang nói chuyện thì có hai chiếc xe đang chậm rãi đi tới từ phía xa.
Mọi người đi qua xem, không cần đoán cũng biết, nhất định là Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu.
Là hai người lớn tuổi nhất trong nhóm người trẻ tuổi của nhà họ Doãn, cũng là những người dẫn đầu của bọn họ, khí chất của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhìn trầm ổn hơn bọn họ nhiều.
“Anh Ngự Hàm , anh Cố Miểu.” Đám em gái, em trai dồn dập đi lên, nhiệt tình chào hỏi.
“Các em đến thật là nhanh.” Doãn Ngự Hàm nói xong câu đó, ánh mắt ngay lập tức dính chặt lên người Mễ Tiểu Anh, trong ánh mắt lộ ra ý cười.
Cố Miểu mở miệng cười nói rằng: “Anh đã kêu người lấy rượu ngon từ lâu đài cổ bên kia, được ủ vào hầm khi anh và Ngự Hàm năm tuổi.”
“Oa oa!” Cả đám em trai nhất thời đồng thanh hoan hô lên: “Ngày hôm nay chúng ta có có lộc ăn rồi!”
Mễ Tiểu Anh chào hỏi Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu một cách lịch sự: “Cậu Doãn, cậu Cố.”