Chương 1552
Một tiếng súng nổ lên trên không trung, sau đó trong hiện trường có một tiếng hét chói tai, liền nhanh chóng lâm vào một mảnh an tĩnh.
“Chư vị khách quý, chúng tôi không có ý giam lỏng mọi người.” Có một người đàn ông mang kính râm từ bên trong đám người đi ra, nhìn những khách nhân tôn quý bên này, trên mặt tươi cười nói: “Chỉ là bên trong có trộm cướp trà trộm vào, bắt cóc ông cụ nhà họ Khúc, vì vậy, chúng tôi đến đây để giải cứu ông ấy! Chỉ cần các vị khách quý đừng chạy lung tung, chúng tôi sẽ không hại các người.
Mấy người nhà giàu đang trong hội trường sợ tới mức tay chân đều mềm nhũn, không ngừng giải thích: “Chúng tôi cái gì cũng không biết, chúng tôi chỉ là tới đây làm khách, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi đâu!”
Người đàn ông kia tựa như chưa từng nghe thấy, tầm mắt đảo quanh toàn trường, bỗng nhiên cứng ngắc dừng lại trên gương mặt của Mặc Tử Hân.
Sắc mặt của anh ta bỗng nhiên biến đổi!
Con mẹ nó!
Đáng chết!
Sao không có ai nói với anh ta, Mặc Tử Hân đang ở đây!
Nếu thời điểm anh ta biết Mặc Tử Hân đang ở chỗ này, nói cái gì anh ta cũng sẽ không tới!
Mặc Tử Hân nhìn thấy đối phương nhìn qua đây, lập tức hướng về phía đối phương lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Người đàn ông đeo kính râm kia vốn dĩ đang diễu võ dương oai nháy mắt thu lại đi không ít, coi như chưa từng nhìn thấy cái gì, chỉ huy một đội người đi vào trang viên, chuẩn bị nhập bọn cùng với cậu hai nhà họ Khúc.
Trợ lý của Mặc Tử Hân nhích lại gần, thấp giọng báo cáo với Mặc Tử Hân: “Người của chúng ta, đều đang chờ ở bên ngoài, chỉ cần ra lệnh một tiếng…”
Mặc Tử Hân lại nhàn nhạt nói: “Không vội.”
Nếu người kia đã phát hiện ra anh, cũng sẽ không dám manh động thiếu suy nghĩ.
Cậu cả nhà họ Khúc bên trong Khúc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sắc mặt thoát thay đổi một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng hai thật đúng là có bản lĩnh, thế mà lại mời lính đánh thuê về, đây là muốn đẩy nhà họ Khúc của chúng ta lên con đường chết sao? Bố, bố cũng thấy rồi, nhà họ Khúc nếu giao lên trên tay thằng hai, nhà họ Khúc này sẽ nghênh đón cái gì? Những người tới bên ngoài đó đều là khách quý, bố cũng rõ ràng! Bởi vậy, đắc tội những khách quý này còn chưa nói, trong tương lai bọn họ liên thủ lại chèn ép nhà họ Khúc, nhà họ Khúc sẽ còn có đường sống sao?”
Bốn bà phu nhân ở trong phòng, sắc mặt cũng đều đã thay đổi.
Các bà cũng không nghĩ tới, thằng hai thế mà có thể làm đến một bước này.
Tầm mắt mọi người đều hướng về phía ông cụ Khúc cả người đang run run.
“Bố còn phải chờ tới khi nào?” Cậu cả nhà họ Khúc không kiên nhẫn hỏi: “Bố một hai phải đem mọi chuyện làm thành nông nỗi không thể cứu vãn được sao? Con rốt cuộc có phải con trai cả của bố hay không? Sao bố lại luôn gài con?”
Ông cụ Khúc ha miệng, run rẩy nói mấy lời mơ hồ không rõ chữ: “Nghiệp…nghiệp chướng…đều là…nghiệp chướng…”
Cậu cả nhà họ Khúc cười lạnh lên, nói: “Đúng vậy không? Nếu chúng tôi ở trong mắt ông đều là nghiệp chướng, thì ông lại tính là cái thứ tốt đẹp gì? Xem ra, ông là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người đâu, tới!”
Xôn xao, bốn người đứng lên.
“Mang theo ông cụ rời khỏi nơi này trước đi.” Cậu cả nhà họ Khúc cười lạnh một tiếng: “Tôi thật ra muốn nhìn xem lá gan thằng hai lớn bao nhiêu, có dám động thủ với những khách quý đó hay không? Đi, mời mấy vị khách quý tiến vào nghỉ ngơi!”