Chương 2018
Cố Miểu nhìn thoáng qua Doãn Ngự Hàm đầy ý nghĩ sâu xa, làm bộ như không nghe thấy gì, gắp cho Doãn Nhất Nặc thêm một miếng khoai lang đỏ: “Nếu là do bọn họ tự mình đào thì phải nếm thử rồi!”
Quả nhiên Doãn Nhất Nặc không nghĩ nhiều mà vui vẻ ăn.
Mọi người thấy đường đường là con gái cưng của nhà họ Doãn mà lại ăn vui vẻ như vậy nên những người khác lại làm ra vẻ, đó chính là tự mình lừa mình.
Vì thế, mọi người có cùng ý tưởng như nhau và khen ngợi món khoai lang đỏ, giống như ăn được món quý giá trời ban vậy.
Ăn cơm xong, có người tìm Mễ Tiểu Anh: “Quản gia Tiểu Mễ, dự báo thời tiết mới nói sợ rằng đêm nay có mưa to.”
Mễ Tiểu Anh nhăn mặt: “Xác suất dự đoán trước là nhiều hay ít?”
“Tám mươi phần trăm.” Đối phương trả lời.
Lúc này không còn cách nào để chặn cơn mưa!
Tiểu Mễ Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn còn trong xanh, cô ta ra lệnh một cách quyết đoán: “Nói với các thành viên hãy yên tâm, dỡ bỏ toàn bộ tất cả các thiết bị không còn sử dụng được nữa, cố định hàng rào bảo vệ, phòng cho đất đá từ trên cao đổ sụp xuống. Kiểm tra bãi đỗ xe có bị ngập nước không, đảm bảo nước không bao phủ cả xe. Đóng tất cả lều xe lại, phòng ngừa gió mạnh thổi đi mất.”
“Trước tiên là chuẩn bị các nguyên liệu để nấu cơm tối và cả nước uống, kiểm tra mạch điện, hãy đảm bảo sẽ dùng được nguồn điện dự phòng đó. Lên núi với những khách quý đang dạo chơi, thời tiết đã thay đổi cần phải trở về ngay. Bên bể bơi tạm ngừng không cho khách quý ra vào, mở bể bơi trong nhà. Hàng rào khuôn viên thì cố định lại, phòng ngừa bị đổ. Thông báo các công nhân kiểm tra các góc, đảm bảo không có gì sai sót.”
Mễ Tiểu Anh đã truyền lệnh đâu vào đấy, tất cả mọi người nhanh chóng hành động.
Công nhân bận rộn khiến cho mọi người chú ý, bây giờ Mễ Tiểu Anh mới thông báo cho mọi người là đêm nay sẽ có mưa to trên núi, dặn mọi người buổi tối không đi đâu lung tung.
Ngay từ đầu, mọi người chỉ nghe một chút, không quan tâm lắm.
Đến bốn giờ chiều, quả thực thời tiết đã thay đổi.
Bầu trời còn sáng sủa lập tức âm u hẳn lên.
Gió thổi qua ngọn núi rất mạnh, không khí chớp mắt trở nên nặng nề hơn.
Mễ Tiểu Anh bắt đầu điểm danh mọi người: “ Nhóm khách quý đã trở về chưa?”
“Quản gia Tiểu Mễ, hình như Chu Tuyết Nhi chưa trở về.” Một người giúp việc mở miệng nói: “Hình như mới đây cô Khương Hữu đã hẹn cô Chu Tuyết Nhi ra ngoài, cô Khương Hữu đã quay lại nhưng cô Chu Tuyết Nhi thì không thấy đâu.”
Trong lòng Mễ Tiểu Anh trầm xuống.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời.
Trận mưa to này sợ là lâu tạnh, nếu không thể tìm ra người trước buổi tối thì sợ là sẽ dễ xảy ra sự cố!
Bản thân là quản gia của sơn trang Lạc Hà, cô ta tuyệt đối không thể để bất cứ một người khách nào gặp nguy hiểm đến tính mạng!
“Phân công nhau đi tìm, mau lên!” Mễ Tiểu Anh nhận lấy cây dù từ người bên cạnh, xoay người gia nhập việc tìm kiếm.
“Chu Tuyết Nhi! Cô ở đâu?” Mễ Tiểu Anh vừa đi vừa gọi tên Chu Tuyết Nhi.
Những người khác cũng đi theo cùng nhau hô to: “Cô Chu Tuyết Nhi! Cô Chu Tuyết Nhi!”