Chương 901
Sau khi Doãn Tư Thần cẩn thận quan sát bản đồ và so sánh lộ trình di chuyển của mình, anh ta đột nhiên phát hiện ra rằng con sông nơi Cố Hề Hề đã biến mất chính là thượng nguồn của con sông này!
Nói cách khác, họ đã biến mất cùng trên một con sông này!
Doãn Tư Thần gấp cuốn tấm bản đồ trên tay, anh lập tức đứng dậy, ra lệnh: “Chuẩn bị xuồng đi, chúng ta chèo xuồng xuống đó!”
Nếu như con sông này có bí mật, bọn họ sẽ khai phá được bí mật của nó đến cùng!
Mọi người cùng nhau hành động, bơm phồng những chiếc xuồng hơi, sau đó nhóm ba người một xuồng lần lượt đẩy mạnh xuồng xuống sông, hàng chục chiếc xuồng hơi trùng trùng điệp điệp tiến xuống phía hạ lưu, nhanh chóng chèo xuống dưới.
Đi bằng đường thủy nhanh hơn đường bộ rất nhiều.
Chỉ một tiếng sau, Hoàng Hoàng Hoàng đột nhiên điên cuồng sủa gâu gâu về phía bờ bên kia.
“Dừng lại ở đây!” Doãn Tư Thần giơ tay ra lệnh, đội ngũ cứu hộ được lệnh dừng lại, thoáng cái họ đã dừng lại giữa mặt nước.
Hoàng Hoàng đang ngồi trong lòng của Tưởng Dật Hải thì cố gắng vùng vẫy thoát ra, nó bơi qua sông và sủa ầm ĩ về phía bờ bên kia: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Chẳng lẽ là ở chỗ này sao?
Tất cả mọi người đều trở lên phấn chấn, họ nhảy khỏi chiếc xuồng hơi và đi vào bờ.
Bất kể quần áo có ẩm ướt thế nào, tất cả mọi người đều đã bắt đầu công việc, bắt đầu tìm kiếm từ những dấu vết nhỏ nhất.
Hoàng Hoàng chạy như điên về phía một đồng cỏ, vừa chạy vừa sủa ầm ĩ, như là đang phát tín hiệu cấp bách.
Tưởng Dật Hải giật nảy mình.
Từ trước đến giờ Hoàng Hoàng chưa bao giờ như thế này cả.
“Có vẻ như nó đã ngửi thấy mùi của chủ nhân rồi.” Hirayama Jirolà một người đàn ông thẳng thắn, anh ta hiểu rõ nhất ý của Hoàng Hoàng là gì.
Ánh mắt của những người khác cũng sáng lên, đồng thời họ cũng theo chân của Hoàng Hoàng Hoàng đến đó, đồng thời đứng ở giữa đồng cỏ.
Hoàng Hoàng nhìn cái bục cao trước mặt, sủa ầm ĩ.
Ở chỗ này, ở chỗ này.
Ở chỗ này có mùi của chủ nhân nó!
Mẹ ơi, Hoàng Hoàng lập tức đến cứu mẹ đây!
“Đây là…” Mộc Nhược Na cau mày nhìn cái bục cao kia: “Làm sao bỗng nhiên ở đây lại có một cái bục cao như vậy chứ?”
Tưởng Dật Hải bước tới, phát hiện dấu vết của một đống lửa trên mặt đất: “Cách đây không lâu đã có người đốt cành cây ở đây.”
Hirayama Jiro kiểm tra, khẳng định suy luận của Tưởng Dật Hải là chính xác, còn đưa ra thời điểm xác thực: “Đó là lửa trại đêm qua. Nếu như suy luận không lầm thì bọn họ đã bị người bản địa bắt đi rồi!”
Trái tim của mấy người đó không hiểu sao cũng được thả lỏng.
Chỉ cần còn sống là tốt rồi.
“Giám đốc, cậu Tưởng, mọi người qua đây nhìn này!” Phía xa xa, Tiểu B đột nhiên gọi: “Hoa văn ở đây thật kỳ quái! Đây là loại văn tự gì vậy?”
Doãn Tư Thần và Tưởng Dật Hải đồng thời sải bước qua đó, cẩn thận quan sát bục cao kia.