Chương 1441
Vừa bước vào cửa, Tiểu Vương không khỏi cảm thán nói: “Đây là nhà hàng sân vườn tư nhân của địa phương chúng ta chưa từng mở cửa cho người bên ngoài! Không ngờ trong cuộc đời tôi lại còn có cơ hội dùng bữa ở đây.”
Tiểu A chỉ mỉm cười gật đầu.
Ông chủ Cung bên cạnh lập tức lên tiếng khách sáo nói: “Nếu có thể làm cho trợ lý đặc biệt Tiểu Vương khen ngợi thì nhà hàng này thật không uổng phí. Hai vị mời đi lối này! Chủ nhà hàng này là anh họ của tôi. Họ đều là người trong nhà, vậy nên xin đừng khách sáo.”
“Cám ơn.” Tiểu Vương cũng lễ phép gật đầu với đối phương.
Sau khi hai người bước vào, phát hiện ra đó là một căn phòng rộng khoảng bảy tám mét vuông, không có cửa, chỉ có một tấm rèm châu cách ly giữa sân và phòng riêng.
Bây giờ rèm cửa hạt châu đã được vén lên, nhìn thoáng qua có thể thấy được cảnh vật bên ngoài, quả thực là đẹp không tả xiết.
“Một nơi đẹp như vậy, nhất định phải chia sẻ cho mợ chủ mới được.” Vương Uông lấy điện thoại ra, bắt đầu quay phim, sau đó gửi cho Cố Hề Hề.
Video call của Cố Hề Hề rất nhanh được gửi đến, Vương Uông nhanh chóng kết nối và bắt đầu bô lô ba la đề cử nhà hàng này cho Cố Hề Hề: “Cô có nhớ lần trước tôi nói với cô về nhà hàng này không? Thật tuyệt vời! Họ không mở cửa cho người bên ngoài. Tôi cũng đã xem một số hình ảnh lúc ở bên ngoài. Không ngờ khung cảnh thực tế còn đẹp hơn! Tôi sẽ cho cô xem cách bài trí ở đây, hoa cỏ đều rất đẹp…”
Cố Hề Hề nhìn Vương Uông cầm điện thoại di động đi dạo một vòng nhà hàng, nói với Mộc Nhược Na bên cạnh: “Trợ lý của mình có phải là nói hơi nhiều rồi không?”
Mộc Nhược Na liếc cô một cái: “Còn không phải là cậu đã quen rồi sao?”
“Mình thích trợ lý nói lảm nhảm.” Cố Hề Hề cười đáp, sau đó gọi Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả cùng xem, mọi người đều đồng ý rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này thì nhất định đi một chuyến xem thử.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề mặt mày sống động, cũng mỉm cười, nghĩ đến trợ lý của mình, bây giờ chắc là đã được toại nguyện rồi chứ hả?
Vương Uông nói chuyện với Cố Hề Hề gần hai mươi phút mới tắt cuộc gọi.
Vừa lúc đó thức ăn cũng được chuyển đến.
Vương Uông không khỏi cảm thán, tiếp tục chụp ảnh, sau đó đi rửa tay.
Đây là nghi thức ăn uống của người hiện đại, tức là chụp ảnh trước khi ăn.
Tiểu A đang bưng chén trà, chỉ mỉm cười, nhìn thấy Tiểu Vương hứng thú vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy có một loại cảm giác vui mừng không giải thích được.
Lúc này, có người từ một bên đi tới, đứng ở xa không tới gần.
Tiểu A nhận ra và gật đầu với người đó, người đó thận trọng đến gần và nói nhỏ vào tai Tiểu A vài câu.
Tiểu A cười nói: “Ông chủ Cung có lòng rồi, xin nói lại với ông chủ Cung, tấm lòng này tôi nhận.”
Vẻ mặt hân hoan, người kia vội vàng quay lưng lui ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Tiểu Vương cất điện thoại, không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cũng không phải là có chuyện gì cả.” Tiểu A nhẹ giọng nói: “Chỉ là những kẻ ức hiếp cô đã bị trừng phạt rồi.”
Đũa trong tay Tiểu Vương đột nhiên dừng trên không, cô ấy khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên.
“Những kẻ bôi nhọ cô làm việc hầu hạ… Mấy người bạn học của nam sinh kia đều làm việc trong công ty dưới danh nghĩa ông chủ Cung. Hợp đồng của bọn họ đã bị hủy bỏ và chuyển khỏi vị trí ban đầu. Trước tiên sẽ vào danh sách cần theo dõi, nếu tính tình vẫn không thay đổi thì sẽ bị đuổi, Hoàng Ái Linh đã bị đuổi việc thẳng cổ vì vu khống cô mấy lần, ngoài ra, trong vòng sáu tháng nữa sẽ không có công ty địa phương nào dám nhận cô ta, xem như bị trừng phạt, những người khác sẽ thì tùy cô quyết định xử lý… ví dụ như Mạnh A Nhiên.”