Chương 1017
Vân Mạc Dung không nói gì, song đáy lòng đã có chút hoảng rồi.
Cô không thể có tình cảm với bất cứ ai khác ngoài Tưởng Dật Hải!
Tuyệt đối không thể!
“Đây là bản tính. Cũng giống như bản tính của hổ là chiếm núi làm vua, bản tính của cá chính là tự do tự tại ở dưới nước.” Nhất Nhiễm mở miệng nói: “Tôi đã cố gắng để kháng cự, tôi thất bại rồi! Tôi muốn xem liệu em có thể kháng cự thành công hay không.”
Vân Mạc Dung không muốn nghe về chủ đề này, liền tiếp tục hỏi tiếp: “Vậy những người khác thì sao? Dật Hải anh ấy làm sao rồi?”
“Còn có thể làm sao?” Nhất Nhiễm mang chút giễu cợt nói: “Bởi vì em mất tích, chịu phải ảnh hưởng, nếu không phải có Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, anh ta căn bản không phải đối thủ.”
Đáy lòng Vân Mạc Dung vô cùng buồn bã.
Bản thân hình như luôn đem đến tổn thương cho anh ấy.
Người mà cả đời này bản thân áy náy nhất, chính là anh.
Cứ nghĩ rằng bản thân gả cho anh ấy, thì có thể bồi thường cho anh nửa đời sau.
Không ngờ rằng, bản thân vẫn là lần nữa khiến anh ấy chịu tổn thương.
Thế nên, bản thân kiên quyết không thể có bất cứ dây dưa nào với Nhất Nhiễm.
Đúng, cô có thể không khống chế được trái tim của mình, có thể vì Nhất Nhiễm mà động lòng.
Nhưng cô có thể khống chế được hành động của mình mà!
Cô là người, không phải cầm thú!
Nếu như con người không thể chịu trách nhiệm được với hành động của mình, vậy thì chính là cầm thú!
Cô cho dù có chết ở đây, cũng sẽ không phụ tấm lòng thâm tình của Tưởng Dật Hải đối với mình!
Hạ được quyết tâm này, Vân Mạc Dung nhẹ nhàng mở mắt ra, đợi sau khi hô hấp của mình ổn định lại, mới mở to mắt ra, quay người liền hướng bên ngoài đi.
“Vân Nặc!” Nhất Nhiễm mở miệng kêu cô lại: “Em đúng thật là nhẫn tâm. Em còn không hỏi xem tôi, có bị thương hay không?”
Vân Mạc Dung dừng bước chân, bỗng chốc quay đầu lại, lại đúng lúc nhìn thấy trước ngực Nhất Nhiễm tóe ra máu, cả người hướng mắt đất ngã xuống!
“Anh Nhất Nhiễm!” Người xung quanh thấy anh ngã xuống, dồn dập vây quanh qua đó, đỡ anh dậy.”
Nhất Nhiễm yếu ớt mà cười với Vân Mạc Dung: “Phát bắn này, là Tưởng Dật Hải bắn. Vân Nặc, tôi là vì em, mới chịu phải phát bắn này!”
Cả người Vân Mạc Dung đều đơ ra rồi!
Đây rốt cục là thế nào?
Tưởng Dật Hải đã bắn anh ta rồi sao?
Những người kia tay chân vội vàng đưa Nhất Nhiễm vào trong phòng, rất nhanh liền có bác sĩ nhanh chân đến tiến hành chẩn trị cho anh.
Vân Mạc Dung đứng trước cửa phòng, ánh mắt vô ý mà hướng phía ngoài nhìn, đột nhiên, cô phát hiện ngoài đình nơi trông coi cây cầu treo, lại không có người!
Bọn họ chắc chắn là phát hiện Nhất Nhiễm bị thương, thế nên mới chạy đến chăm sóc
Nhất Nhiễm rồi nhỉ?
Đây chẳng phải là cơ hội của bản thân sao?