Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 819

Lại ví dụ như, lão hoàng đế đột nhiên trúng gió, không thể động đậy được mà nằm ở trên giường, trong khi mấy đứa con của ông ta lại tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau.

Nếu như, trước đây, tại phủ công chúa Trương kiêu ngạo, khi bệnh tình của hoàng đế trở nên nguy kịch, công tử Thương bỗng xuất hiện trong hoàng cung, cầm theo lệnh bài hổ phù, ra lệnh cho quân đôi bao vây hoàng cung, đe dọa hoàng đế viết di chiếu để lập ngũ hoàng tử làm thái tử.

Nếu như, không lâu sau khi hoàng đế băng hà, tam hoàng tử bị trục xuất đến đất phong, không có chiếu chỉ thì không được về kinh đô.

Nếu như, bệnh năng của nhị hoàng tử bỗng nhiên được trị khỏi, xuất hiện trong triều đình để giúp ngũ hoàng tử xử lý công việc.

Nếu như, lục hoàng tử được phong làm vua, nhưng lại bị giảm lỏng trong kinh thành.

Nếu như, khi đó có thể giăng lưới trên phủ của công chúa Trương, thì nay nó đã trở thành địa điểm quyền lực nhất cả kinh thành.

Đúng vậy, sinh nhật năm hai mươi tuổi, Lệnh Hồ Thương đã trở thành người nắm quyền lực cao nhất chỉ dưới hoàng đế.

Để khen thưởng cho Lệnh Hồ Thương, đương kim hoàng đế đã ban cho hắn tước hiệu Định Vương.

Nhưng những điều này đều không hề liên quan đến Vân Tử Tiêu.

Hôm nay, Vân Tử Tiêu chỉ là bà chủ của một quán trọ nhỏ ở huyện Bình, cách xa kinh thành cả ngàn dặm.

Nàng tựa vào quầy, lắng nghe cuộc trò chuyện của những vị khách từ phương xa.

“Ê ê, các người đã nghe lời đồn chưa? Giờ đương kim hoàng đế đang tuyển tú nữ để chọn phi tần cho Định Vương đấy! Nghe nói Định Vương là người rất tuấn tú, lại có nét rồng phượng.”

“Ta cũng nghe nói thế! Đương kim hoàng đế và Định Vương vốn có quan hệ huynh đệ, từ nhỏ hai người đã có quan hệ tốt, vậy nên ngài ấy không chỉ được phong làm vương, mà còn được ban cho không ít đất đai, huyện Bình của chúng ta cũng thuộc địa phận đất của Định Vương đấy! Chậc chậc, ta thề là phải có công đức của rồng mới được như vậy!”

“Suỵt! Ngươi nhỏ giọng đi một chút, ngươi muốn mất đầu sao? Sao lại dám bàn tán như thế về Định Vương? Năm đó, vào lúc tiến binh… ta từng nghe nói… Định Vương vung kiếm một phát là đã chém đứt…” Giọng người kia càng lúc càng nhỏ, nhưng Vân Tử Tiêu vẫn nghe được đôi chút.

Dù đã tránh xa vùng nước đục, nhưng nàng vẫn có thể đoán được cảnh tương đảo chính thê thảm đến mức nào.

Nàng cũng là người mang binh đi đánh giặc, nên đương nhiên nàng có thể hiểu được sự tàn khốc của chiến trường.

Nhưng những điều ấy thì có liên quan gì tới nàng cơ chứ?

Hắn không phải Thích Quân ca ca. Chẳng phải nàng không cần giúp đỡ hắn sao?

Trong khi Vân Tử Tiêu vẫn đang ngẩn người thì bỗng có ai đó cao giọng gọi: “Bà chủ! Bà chủ!”

Lúc này, Vân Tử Tiêu mới bình tĩnh lại: “Hả? Có chuyện gì thế?”

“Bà chủ, đây là tiền đặt cọc, công tử nhà ta muốn bao cả quán trọ này.” Một người có giọng nói khàn như vịt đực mở miệng, rồi hắn thuận tay đặt bàn xuống mười lượng vàng.

Vân Tử Tiêu ngẩng đầu, liếc mắt thấy gương mặt người kia trắng nõn, không có râu, cũng không có yết hầu. Người đó đang nhìn nàng cười vẻ nịnh nọt.

Vân Tử Tiêu ngay lập tức quay đầu nhìn ra hướng cửa.

Nàng thấy một người đàn ông rất đẹp đang chậm rãi bước vào trong, xung quanh có một đám người vây quanh hắn.

Sau đó, lập tức có người đuổi hết những người khác đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK