Chương 1508
Mấy người trợ lý bên cạnh Mặc Tử Hân cũng đang cố gắng nhịn cười.
Có lẽ, đây là hai cô gái duy nhất trên thế giới có thể đường đường chính chính bàn tán về dáng người và giá trị nhan sắc của tổng giám đốc mình, còn không bị tổng giám đốc chán ghét thì phải?
Một người từng là người trong mộng của tổng giám đốc, một người là em gái của tổng giám đốc.
Mặc Tử Hân chờ tiếng cười đùa bên kia nhỏ dần xuống thì mới nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng, đi tới: “Các người ở chỗ này vậy mà lại khiến tôi tìm một hồi lâu.”
Mặc Tử Huyên như cười như không mà nhìn anh ruột của mình, trận cười đùa vừa rồi hông phải anh đều nghe thấy hết chứ?
Chỉ là Mặc Tử Huyên cũng không có thói quen phá đám anh ruột của mình, chỉ cười gật đầu nói: “Đúng vậy, em đi mệt nên đến bên này ngồi nghỉ ngơi một chút.”
Mặc Tử Hân hơi gật nhẹ đầu với Dư Khiết, cô gái đang phát huy vô cùng mạnh sở trường hạ thấp nhất khả năng tồn tại của bản thân, sau đó mới đi qua ngồi bên cạnh Mặc Tử Huyên, cùng ngồi đối diện với Cố Hề Hề:
“Nghe nói vận may của Hề Hề vô cùng tốt, chỉ thoáng cái là có thể mở được một khối pha lê nhỉ?”
Cố Hề Hề cười ha ha nói: “Đúng nha, là khối pha lê tốt nhất đó. Quay về, tôi sẽ để người ta đúc ra mấy đồ vật nhỏ nhỏ, chúng ta ai nấy cũng đều có phần nha.”
“Ngay cả tôi cũng có sao?” Gương mặt tươi cười của Mặc Tử Hân càng lúc càng đậm.
“Đương nhiên là có!” Cố Hề Hề cười nói: “Bởi vì quẹt thẻ của anh mà, cho nên cũng phải lấy lòng anh chút chứ!”
Nghe nói Cố Hề Hề quẹt thẻ của mình, tươi cười trên mặt Mặc Tử Hân càng rõ ràng thêm mấy phần.
Đáy lòng của anh ta không nhịn được mà nghĩ tới, nếu như Hề Hề nguyện ý quẹt thẻ của anh ta cả đời thì đúng là tốt biết bao.
Có thể tiêu tiền cho người yêu của mình, đây chính là một loại kiêu ngạo lớn nhất của người đàn ông.
Thật ra, ngay từ đầu Cố Hề Hề không muốn quẹt thẻ của Mặc Tử Hân nhưng sau khi cô và Mặc Tử Huyên lấy ra một đống đá lớn, Mặc Tử Huyên không nói lời nào đã đưa cho người ta tính tiền, không đợi Cố Hề Hề dị nghị thì Mặc Tử Huyên đã thanh toán xong hết rồi.
“Vậy thì tốt quá, vậy tôi sẽ đợi món quà của cô.” Tươi cười trên mặt Mặc Tử Hân càng thêm xán lạn.
“Đúng rồi, anh, tại sao anh có thời gian tới đây vậy?” Mặc Tử Huyên ngồi lệch qua ghế sô pha, ôm gối ôm rồi lười biếng nói giống như một chú mèo con vậy.
Mặc Tử Hân thu lại nụ cười nói: “Nhà họ Khúc ở Malaysia mời anh tới làm khách, tham gia vào tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của gia chủ nhà họ Khúc. Nhà họ Mặc chúng ta lại muốn tiến thêm một chân vào thị trường ở Malaysia nên không thể không cần sự hỗ của nhà họ Khúc được. Mà nhà họ Khúc cũng đã đưa thư mời tới, có lẽ anh cũng phải đi một chuyến. Từ thành phố R tới có lẽ tương đối dễ hơn một chút.”
“Đúng dịp quá, vừa rồi chúng em cũng thấy một người nhà họ Khúc.” Mặc Tử Huyên nói:
“Em đang nghi ngờ có phải cái tên Khúc Tranh Minh đó là đang cố ý hay không.”
“Ồ!” Mặc Tử Hân hứng thú hỏi tiếp: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh ta ngăn cản em và Hề Hề, nói muốn mua khối pha lê trong tay của Hề Hề, để làm quà mừng dâng lên đại thọ tám mươi tuổi của ông nội anh ta.” Mặc Tử Huyên hờ hững nói:
“Lời này có lẽ cũng chỉ gạt được con nít, thật sự muốn mua một khối pha lê thì có nhiều lắm, làm gì cứ chấp nhất với khối trong tay của Hề Hề chứ? Bây giờ, mỏ pha lê tuy ít hơn trước kia nhưng không có nghĩa là không có, hoặc cốt yếu là phẩm chất khá tốt thôi. An ta tìm được em và Hề Hề chuẩn xác như vậy, rõ ràng là đã có tính toán trước. Điều duy nhất chính là anh ta làm bộ không biết chúng ta, để chúng ta tăng chút cảm tình với anh ta, đúng là thứ cặn bã còn dựng lên hình tượng cậu chủ không dung tục nữa chứ.”