Chương 1105
“Hôm nay chúng ta đi dạo, chúng ta gần đến cổng thì quay lại.” Amy giải thích với Hirayama Jiro: “Vậy chúng ta sẽ qua đêm ở đây. Đây là thẻ phòng của ngài.”
Hirayama Jiro đã quen với việc đi chơi nên không nghĩ ngợi nhiều, thuận tiện cầm lấy thẻ phòng.
Anh ta không nhận ra rằng khi Amy đưa thẻ phòng cho anh ta, cô ta đã giấu một thẻ phụ khác vào ngón tay.
Amy có chủ định sẽ say với Hirayama Jiro tối nay, quả là một chuyện tốt.
Chỉ bằng cách này, cô ta mới có thể mượn bàn đạp của Hirayama Jiro để hoàn thành những gì cô ta muốn làm.
Hirayama Jiro bỏ thẻ phòng vào túi, nói: “Chúng ta có thể đi mua khăn lụa không?”
“À, được.” Amy ngay lập tức nói với một nụ cười dễ mến: “Tôi sẽ đưa ngài đến đó.”
Khuôn mặt căng thẳng của Hirayama Jiro dịu đi một chút.
Cả hai nhanh chóng quay lại bãi đậu xe dưới tầng hầm và lái xe đi.
Không lâu sau khi Hirayama Jiro và Amy quay lưng rời đi, Mộc Nhược Na vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị ra ngoài ăn bữa tối.
Vừa định rời đi, cô nghe thấy giọng nói của Lâm Phong vang lên sau lưng: “Cô Mộc? Cô cũng đi ra ngoài à?”
Mộc Nhược Na quay đầu nhìn sang, cô thấy hai mắt Lâm Phong đỏ hoe, nhưng lại cố gượng cười kiên định.
Anh ta làm sao vậy?
Tại sao còn khóc nữa?
Có chuyện gì xảy ra sao?
Mặc dù Mộc Nhược Na đối với Lâm Phong không có nhiều thích thú, nhưng dù sao mọi người đều đến từ cùng một nơi, bên ngoài đối với người cùng quê cũng nên có một chút cảm tình.
Mộc Nhược Na quan tâm hỏi: “Anh sao vậy? Có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp không?”
Lâm Phong nghe được những lời này của Mộc Nhược Na, như không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ: “Tôi không sao, thật đấy.”
Mộc Nhược Na nhìn Lâm Phong như vậy, đột nhiên hoảng sợ.
Nếu không sao, chẳng nhẽ bị ma nhập à?
Anh ta có ý mời một bữa cơm, cô ấy không nỡ từ chối.
Mộc Nhược Na nói ngay: “Được rồi, đừng khóc, đi đi, tôi đưa anh về trước. Anh đi ra ngoài với bộ dạng như thế này, nếu bị người khác chụp ảnh sẽ không tốt hình tượng của anh.”
Lâm Phong lập tức quay đầu lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn trở về, cô Mộc, cô cùng tôi đi dạo được không? Tôi không muốn ở một mình trong căn phòng đó.”
“Được rồi.” Mộc Nhược Na thở dài, nói: “Đi thôi, tôi sẽ lái xe đi một vòng, anh bình tĩnh đi.”.
“Ừm, cảm ơn.” Lâm Phong nghe lời, nói: “Xin lỗi, tôi đã làm phiền cô.”
“Đi thôi.” Mộc Nhược Na không đi ăn cơm nữa, đưa Lâm Phong đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, tìm xe của cô, cùng Lâm Phong xoay người rời khỏi khách sạn, lái xe ra ngoài.
Hầu hết cuộc sống về đêm ở nước ngoài kém xa so với cuộc sống trong nước.
Cuộc sống của họ rất có quy tắc, thậm chí là cực kỳ quy tắc.
Nói chung, không ai ra đường sau tám giờ tối.
Nhưng hiện tại trời vẫn chưa tối, vẫn còn thời gian để ăn tối bên ngoài.