Chương 1863
Mặc Tử Huyên đau đầu lắc đầu, thở dài nói: “Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhà anh hai và anh ba nhìn thấy vậy cũng học theo, điên cuồng để cho bọn nhỏ đi hẹn hò, muốn dựa vào số lượng con cháu để tranh quyền thừa kế. Thật đúng là không nói nổi, ồn ào đến mức sinh ra cả đống con ngoài giá thú, ông cụ già rồi, mềm lòng, thật sự định chia tài sản theo đầu người.”
“Chỉ vậy thôi cũng chưa đủ để cậu có ý định ly hôn đúng không?” Cố Hề Hề rót một cốc nước cho Mặc Tử Huyên rồi hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì nữa không?”
“Tớ biết tớ không thể giấu được cậu.” Mặc Tử Huyên cười khổ nói: “Cậu còn nhớ dáng vẻ lúc trước của Cảnh Dung như thế nào không? Playboy, công tử nhà giàu, có cả đống hồng nhan tri kỷ.”
“Không phải đều là giả sao?” Cố Hề Hề nói: “Chúng ta đều biết rõ.”
“Đúng vậy, trước đây là giả. Bây giờ thì cũng không hẳn nữa.” Mặc Tử Huyên khẽ cười: “Nhìn thấy mấy đứa con riêng trước đây náo loạn ầm ĩ như vậy, mẹ chồng tớ không thể ngồi yên, vì sợ những đứa con riêng đó sẽ phân chia hết tài sản trong nhà, khiến cho con trai của bà ấy bị uất ức. Mà tớ với Cảnh Dung cũng chỉ có một đứa con trong ngần ấy năm. Vì vậy, mẹ chồng tớ bắt đầu tìm vợ nhỏ cho chồng tớ.”
Keng!
Cái thìa trong tay Cố Hề Hề rơi thẳng xuống đất, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi nhìn Mặc Tử Huyên: “Đùa cái gì vậy chứ!”
“Cậu cũng thấy điều này rất vớ vẩn có đúng không? Nhưng mẹ chồng tớ có khả năng làm ra chuyện này. Bà ấy nghĩ là không để lộ ra sơ hở, nhưng tớ là ai? Tớ là Mặc Tử Huyên, là cô chủ nhà họ Mặc! Bà ấy nghĩ tớ bị mù sao?” Mặc Tử Huyên càng nghĩ càng thấy tức giận: “Nếu không phải vì đứa nhỏ, tớ đã ly hôn với Cảnh Dung từ lâu rồi!”
“Cảnh Dung nói cái gì?” Cố Hề Hề hỏi, đối với loại chuyện này, thái độ của một người đàn ông là rất quan trọng.
“Anh ấy còn có thể nói cái gì? Đương nhiên là từ chối rồi!” Mặc Tử Huyên tự giễu cười: “Nhưng mà từ chối một lần rồi lại có thể từ chối hai lần, ba lần sao? Lần nào mẹ chồng kêu anh ấy về ăn cơm, bà ấy luôn sắp xếp một số phụ nữ đến cùng nhau ăn cơm, bà ấy nghĩ gì, người qua đường nhìn vào cũng đều biết!”
“Chẳng trách cậu không để tớ nói cho Tử Hân biết chuyện này, nếu Tử Hân mà biết, chắc chắn trăm phần trăm sẽ không để yên cho bọn họ.” Cố Hề Hề nói: “Nhưng mà cậu giấu anh trai cậu như vậy có được không?”
“Tớ đã nghĩ rồi. Nếu Cảnh Dung thực sự không nhịn được mà làm chuyện có lỗi với tớ thì tớ sẽ ly hôn. Dù sao thì tớ cũng đủ khả năng để nuôi con. Nhà họ Cảnh còn chưa đủ tư cách đấu với nhà họ Mặc!” Mặc Tử Huyên hờ hững nói: “Lúc trước tớ nên khuyên Cảnh Dung ra ở riêng, thì bây giờ cũng không bị cuốn vào trong vòng xoáy này.”
“Bây giờ ra ở riêng vẫn còn kịp.” Cố Hề Hề nói.
“Cậu cho rằng mẹ chồng tớ sẽ đồng ý sao?” Mặc Tử Huyên chế giễu, nói: “Bà mẹ chồng kia của tớ ấy, tham vọng càng ngày càng lớn! Gả cho ông cụ từ khi còn trẻ, cho nên nếu bà ấy không dành một chút tài sản cho mình thì làm sao chịu để yên? Cảnh Dung muốn ở riêng, nhưng mà chuyện tài sản cứ dây dưa không rõ, không thể tách ra được!”
“Điều này cũng đúng.” Cố Hề Hề thở dài: “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Ai nói không chứ?” Mặc Tử Huyên bực bội vẫy tay: “Tớ không thèm quan tâm mấy hành động của mẹ chồng, cho nên trở về nước cho khuây khỏa. À đúng rồi, tớ định chuyển Thiếu Hoài về nước học tập, sau này sẽ tới trường của cậu đi học. Tớ giao con trai của tớ cho cậu đấy!”
“Chuyện này là để lại đường rút lui nha!”
“Ừm.”