Chương 1044
Vân Mạc Dung ánh mắt phức tạp nhìn Nhất Nhiễm, Nhất Nhiễm thấy được ánh mắt của Vân Mạc Dung, lập tức nói đùa: “Làm sao vậy? Cuối cùng cũng phát hiện ra tôi rất tốt? Muốn suy nghĩ lại một chút, gả cho tôi?”
Nghe được lời nói của Nhất Nhiễm, cô thật vất vả mới có một chút hảo cảm với anh ta liền lập tức tan thành mây khói.
Vân Mạc Dung tức giận, trừng mắt liếc anh ta một cái: “Sau đó không được mấy năm liền làm quả phụ sao? Vậy vẫn là quên đi, tôi và Dật Hải có thể cùng nhau đến đầu bạc răng long!”
“Ha ha!” Nhất Nhiễm nghe thấy lời Vân Mạc Dung nói, lập tức nở nụ cười.
Tiếng cười kinh động đến bầy chim bên trong rừng núi, bọn chúng nháo nhác bay đi, tạo ra trên mặt hồ từng tầng gợn sóng.
“Vân Nặc, em rốt cuộc cũng đã thừa nhận em cũng không ghét tôi, đúng không?” Nhất Nhiễm cúi đầu nhìn Vân Mạc Dung.
Mặc dù anh ta hơi gầy, thế nhưng là khung xương lớn, thân cao, nhìn yếu ớt mà vẫn rất đẹp.
Vân Mạc Dung cố kìm nén hảo cảm đối với anh ta, đảo mắt, nói: “Chán ghét, nhất định phải chán ghét! Nếu như không phải anh, hiện tại tôi hẳn là đang thoải mái ở trong nhà, trồng hoa, nuôi cá, cùng Hề Hề ăn cơm chứ không phải bị giam cầm ở chỗ này, cô đơn đến ngẩn người.”
“Không sao, nhịn một chút, sinh con xong thì tốt rồi.” Nhất Nhiễm giống như là một người chồng thực sự, ôn nhu an ủi: “Tiếp xúc nhiều với thiên nhiên, đối với đứa con trong bụng rất tốt. Bộ tộc Nhiễm trời sinh đã gần gũi với thiên nhiên, tương lai Đại Tư Tế, làm sao có thể rời xa thiên nhiên chứ?”
Nghe được Nhất Nhiễm nhắc đến đứa con, nụ cười trên mặt Vân Mạc Dung đột nhiên biến mất.
“Tối hôm qua, bọn họ thế nào?” Vân Mạc Dung không nhịn được mở miệng hỏi: “Mấy người Hề Hề trở về rồi sao?”
“Không quay về thì vẫn còn có thể ở trên núi sao?” Nhất Nhiễm khẽ nở nụ cười: “Bọn họ thật đúng là điên rồi, đem biệt thự san phẳng. Có điều, đồ ăn và hoa mà em cất giữ, đều bị Tưởng Dật Hải mang đi rồi.”
Nghe thấy Nhất Nhiễm nhắc đến Tưởng Dật Hải, lông mày Vân Mạc Dung từ từ giãn ra.
Chồng của cô, luôn là người hiểu cô nhất.
“Vậy thật xin lỗi vì đã đập phá nhà của anh.” Vân Mạc Dung nói thì nói như vậy nhưng trong giọng nói lại không có chút gì là cảm thấy có lỗi cả.
Anh ta giam giữ cô nhiều ngày như vậy, mấy người Doãn Tư Thần chỉ đập phá nhà của anh ta là đã rất khách khí rồi có được không?
“Không sao, nhà của tôi còn nhiều.” Nhất Nhiễm không thèm để ý nói: “Muốn phá bao nhiêu thì phá bấy nhiêu.”
“Hóa ra anh lại là người có tiền như vậy.” Vân Mạc Dung nói: “Vậy tại sao anh còn muốn làm Đại Tư Tế? Thế giới bên ngoài, đẹp như vậy, tốt như vậy, anh hoàn toàn có thể mặc kệ tất cả sao?”
Nhất Nhiễm kỳ quái nhìn thoáng qua Vân Mạc Dung: “Vân Nặc, em không nên nói những lời như vậy. Tôi tưởng rằng, con gái nhà họ Vân đều là thân mang trọng trách, hiểu rõ nhất là hai chữ trách nhiệm.”
Trên mặt Vân Mạc Dung không khỏi đỏ lên.
Đúng vậy, con gái nhà họ Vân đều là thân mang trọng trách.
Giống như năm đó cô con gái nhỏ nhà họ Vân có thể chết vì người mình yêu.
Giống như năm đó vì mấy vạn tướng sĩ, bỏ qua người mình yêu, gia nhập vương phủ Vân Tử Tiêu.
Giống như năm đó, cô vì hôn ước giữa nhà họ Vân cùng nhà họ Mặc, từ bỏ người trong lòng, trở thành vị hôn thê của Mặc Tử Hân.