Chương 2121
“Ngày mai, em còn có thể đến bôi thuốc không?” Tiểu Cát tủi thân nói: “Minh Hâm ra tay thô lỗ làm em đau quá.”
Tiểu Mễ Anh muốn hỏi một câu: Cậu là con gái sao, sao lại đỏng đảnh như vậy chứ?
“Có được không ạ?” Tiểu Cát thất vọng, cúi đầu xuống: “Đúng là em không nên ôm hy vọng gì. Dù sao em cũng chỉ là một người bình thường, không đủ đẹp trai, đáng yêu và dịu dàng….”
“Được rồi!” Mễ Tiểu Anh cắt ngang màn than thân trách phận của cậu ta: “Tôi không có ý coi thường cậu, ngày mai cậu muốn tới thì cứ tới.”
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Mễ Tiểu Anh, Tiểu Cát vội vàng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn cô phát sáng: “Vâng vâng vâng, sáng ngày mai em nhất định sẽ sang.”
Nói xong, Tiểu Cát cũng không dây dưa nữa, cậu ta đứng dậy rồi nhảy lò cò về.
Tiểu Cát vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Doãn Nhất Nặc đi từ trong thang máy ra.
Tiểu Cát vội vàng đứng lại, nhìn Doãn Nhất Nặc đầy kiêu căng: “Mặc dù bây giờ chị Tiểu Mễ quý cậu nhưng sớm muộn gì tôi cũng thay thế được cậu thôi!”
Doãn Nhất Nặc nhìn thấy Tiểu Cát, cô không kìm được nụ cười trên môi. Khóe miệng cô cong lên: “Vậy sao? Anh lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?”
“Đương nhiên!” Tiểu Cát ưỡn ngực nói: “Tôi không thấp hơn cậu đâu, tôi cao 1m82 đấy, cậu cao được bằng vậy không?”
“Không bằng.” Doãn Nhất Nặc trả lời thành thật, cô mới cao 1m78.
“Tôi biết sáng tác, cậu biết không?” Tiểu Cát tiếp tục thách thức.
“Không biết.” Doãn Nhất Nặc vẫn tiếp tục thành thật trả lời, cô không cần biết sáng tác, đã có cả một đống người sáng tác cho cô.
“Như vậy là rõ rồi. Tôi cao hơn cậu, trắng hơn cậu, nổi bật hơn cậu, đáng yêu hơn cậu lại còn có tài hơn cậu. Chị Tiểu Mễ sớm muộn gì cũng nhìn thấy những ưu điểm của tôi.” Tiểu Cát kiêu ngạo giống như một con gà trống, vừa quay đầu đã nhảy đi.
Doãn Nhất Nặc đứng nguyên tại chỗ, cười đến mức hai vai đều rung lên.
Má nó!
Một thanh niên có vấn đề về trí tuệ.
Bao nhiêu năm qua cô chưa từng gặp được một người như vậy.
Đúng là ẩn giấu quá sâu.
Doãn Nhất Nặc vừa cười vừa đi đến cửa nhà, nhìn thấy Mễ Tiểu Anh, cô vội vàng hỏi ngay: “Hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cậu Tiểu Cát đó vừa nãy lúc gặp tôi còn vênh váo và đắc ý lắm. Giống y hệt một con gà trống vậy! Giống như chỉ muốn được trở thành được đối tượng tiếp theo mà cô yêu mến vậy, đúng là buồn cười chết tôi mất.”
Mễ Tiểu Anh cũng không biết nói gì với Doãn Nhất Nặc: “Em có ý đồ gì vậy? Chỉ là một đứa trẻ bị chiều hư thôi!”
Tiểu Cát đã 22 tuổi nhưng thái độ không khác gì một đứa trẻ 16 tuổi.
Cũng không đúng, lúc Mễ Tiểu Anh 16 tuổi cũng không trẻ con như vậy.”
“Vui quá!” Doãn Nhất Nặc nói: “Đúng là thêm lạc thú cho cuộc sống tẻ nhạt này. Em thật sự rất mong đợi đấy, anh của em biết được sự thật không biết sẽ có phản ứng thế nào. Hầy! Mệt chết mất! Những buổi tiệc làm ăn thế nào đúng là quá đủ rồi!”