Chương 1041
“Thầy tế lễ, tên tuổi vang dội.” Mặc Tử Hân khẽ vuốt cằm.
“Xem ra các anh đã đem bí danh của tôi tìm ra được gần đủ rồi.” Nhất Nhiễm cười khẽ: “Cũng tốt, giấu diễm cũng không tốt. Ngày hôm nay mới gặp lại không thể vui vẻ nói chuyện một lúc thực sự là đáng tiếc. Có điều, hôm nào sẽ có cơ hội này.”
Tiếng nói vừa dứt, máy bay trên đỉnh đầu bắt đầu hạ xuống, vững vàng dừng ở giữa không trung.
Cái thang từ trên máy bay buông xuống, bắt đầu có người mang theo đồ vật, dồn dập rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại hai người Nhất Nhiễm và Vân Mạc Dung.
“Xin lỗi mọi người, sau này gặp lại.” Nhất Nhiễm lôi kéo Vân Mạc Dung, đẩy cô ấy tới cái thang.
Vân Mạc Dung bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Cố Hề Hề: “Hề Hề! Giúp chị chăm sóc tốt mọi người trong nhà, chị nhất định sẽ nghĩ cách rời đi.”
“Chị, chị đừng đi! Chị đừng đi!” Cố Hề Hề khóc lóc, nếu như không phải Doãn Tư Thần kéo cô, cô nhất định sẽ bất chấp tất cả mà lao tới.
Nhất Nhiễm nhìn thấy các cô chị em tình thâm, thấp giọng uy hiếp Vân Mạc Dung: “Nhớ kĩ chuyện em đáp ứng, nếu như em dám chạy trốn, tôi liền đem Doãn Nhất Nặc nhốt lại. Coi như Cố Hề Hề không có khả năng kế thừa nghề bói toán, có thể con trai của cô ấy không hẳn không có cơ hội kế thừa.”
Vân Mạc Dung hung hăng trừng mắt nhìn Nhất Nhiễm một chút, làm sao cô ấy có thể để tên khốn khiếp này làm tổn thương con của Hề Hề.
Vân Mạc Dung bắt được cái thang, từng bước một trèo lên trên.
“Không!” Âm thanh khổ sở của Tưởng Dật Hại có thể không gọi Vân Mạc Dung quay lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Mạc Dung lên máy bay trước mắt, trơ mắt nhìn máy bay đã rời xa đỉnh núi.
“Nhất Nhiễm này thật là có chút bản lĩnh.” Mặc Tử Hân cau mày nói: “Anh ta làm sao có thể phát hiện chúng ta?”
“Đoán rằng từ lúc chúng ta đến bên dưới ngọn núi đã bị phát hiện rồi.” Doãn Tư Thần không cam lòng liếc mắt nhìn máy bay bay đi nói: “Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể gặp được một đối thủ. Tổng giám đốc Mặc, có hứng thú xuống chơi sao?”
Nói xong, Doãn Tư Thần nhìn sang Mặc Tử Hân.
Tầm mắt của hai người ông chạm vào nhau trên không trung.
Khóe miệng Mặc Tử Hân nhếch một cái: “Tốt.”
“Hợp tác một chút?” Doãn Tư Thần vươn tay hướng về phía Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân với anh dùng sức nắm chặt: “Hợp tác vui vẻ! Tôi cũng đã rất lâu không có gặp phải ai dám khiêu khích người của tôi như thế. Rất tốt! Anh ta thành công nâng lên hứng thú của tôi.”
Nói xong, hai vị tổng giám đốc đồng thời nở nụ cười.
Cố Hề Hề khóc hai mắt đẫm lệ, Tưởng Dật Hải ngược lại phải an ủi cô: “Cô ấy làm như thế nhất định là có nguyên nhân. Người cô ấy để ý nhất là em. Em an toàn mới có thể khiến cô ấy yên tâm mà nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Em biết, nhưng chính là không nhịn được muốn khóc.” Cố Hề Hề khóc càng thêm lợi hại: “Này, ông trời tại sao phải khắc nghiệt như thế? Đều muốn làm khó hai chị em chúng tôi? Chúng tôi đã trêu chọc ai chứ?”
Tưởng Dật Hải cười khổ một tiếng.
Đúng vậy, anh ta đã trêu chọc ai chứ? Tại sao cả anh ta và cô ấy đều bị gây khó dễ?
Máy bay bay thẳng lên trên, Vân Mạc Dung tựa vào ghế salon, trên người đắp một cái chăn, ánh mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.