Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2013

“Đây là khoai lang.” Mễ Tiểu Anh giải thích: “Một loại loại củ cho sản lượng cao. Vào thời điểm trước kia, đã cứu được không biết bao nhiêu tính mệnh của người nghèo. Những khoai lang này không phải do tôi trồng, là công nhân trên núi trồng, không ngờ bề ngoài tốt như vậy.”

“Bây giờ có thể ăn được chưa?” Doãn Ngự Hàm hỏi.

“Chắc là được nha?” Mễ Tiểu Anh cũng không chắc chắn lắm, dù sao chuyên ngành của cô không phải nông nghiệp nha.

Doãn Ngự Hàm cầm điện thoại lên gọi điện thoại, lát sau Khuê Sinh lại tới.

Khuê Sinh chỉ nhìn thoáng qua, đã mở miệng nói: “Tôi vừa mới đi hỏi, công nhân trồng khoai lang nói, mảnh đất khoai lang này đưa hết cho cậu chủ. Nói là bây giờ vẫn chưa tới kỳ thu hoạch, nhưng cũng có thể ăn được. Đống khoai lang này dùng nước suối tưới tiêu, hương vị nhất định rất không tệ!”

Ánh mắt Doãn Ngự Hàm sáng lên, nói với Mễ Tiểu Anh: “Em nói xem có nên làm thêm món cho những vị khách kia không?”

Mễ Tiểu Anh suy nghĩ, trả lời nói: “Tôi cảm thấy có thể.”

Nói xong ba người cùng bắt tay vào đào.

Có thể là nguyên nhân nhiều người nên vui, công tử như Doãn Ngự Hàm đào vô cùng nhanh, mất một lúc đã đào được một đống khoai lang.

Mễ Tiểu Anh nhìn khoai lang tròn vo trên mặt đất, tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt, cười nói: “Món ăn thêm lần này quá giản dị rồi, không biết những vị khách quý đó có chấp nhận không đây.”

“Đồ sơn trang Lạc Hà anh sản xuất đều là đồ tốt, bọn họ không nhận, là bọn họ không có phúc.” Doãn Ngự Hàm kiêu ngạo nói: “Đây chính là khoai do bản thiếu tự mình đào đấy!”

Mễ Tiểu Anh cố nén cười phụ họa: “Vâng vâng vâng, mang theo hào quang lóng lánh đấy!”

Nói xong, hai người cùng nở nụ cười.

Khuê Sinh ở phía sau phụ trách nhặt khoai lang, nhìn cậu chủ nhà mình và trợ lý Mễ vừa nói vừa cười, bắt đầu trầm tư: chẳng phải hai người đã chia tay sao? Bây giờ nhìn lại, sao lại như đã làm lành rồi? Chẳng lẽ, trước kia chia tay đều là đùa giỡn? Hai người thật sự quay lại rồi sao?

Khuê Sinh vuốt cằm mình, khổ sở suy nghĩ, mình có nên báo cáo với chủ tịch không đây?

Doãn Ngự Hàm và Khuê Sinh cùng khiêng giỏ lớn khoai lang về tới phòng bếp.

Các đầu bếp trong phòng bếp đều trợn tròn mắt: khoai lang ở đâu ra đây?

Doãn Ngự Hàm chỉ vào khoai lang nói: “Tôi không biết nấu cái này thế nào, mọi người xem sao rồi xử lý đi! Giữa trưa thêm đồ ăn cho mọi người!”

“Vâng, cậu chủ.” Đầu bếp trưởng trả lời ngay: “Chất của khoai lang này vô cùng tốt, có thể chưng nấu có thể xào rau có thể tỉa, còn có lá khoai lang cũng có thể làm thành một món ăn.”

“Được rồi, mọi người xem sao rồi xử lý đi.” Doãn Ngự Hàm nhìn thoáng qua Mễ Tiểu Anh sau lưng, ý vị thâm trường cười cười: “Đây chính là khoai do tôi và quản gia Tiểu Mễ cùng nhau đào, cũng không thể lãng phí, biết chưa?”

“Biết rồi ạ!” người trong phòng bếp đồng thanh trả lời.

Mễ Tiểu Anh cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình là lạ, gương mặt nóng lên.

Khụ khụ, chắc bọn họ không có ý gì khác đâu nhỉ?

Chỉ là cùng nhau đào khoai lang thôi mà.

“Tôi đi chỗ khác xem sao.” Mễ Tiểu Anh không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Doãn Ngự Hàm, chạy trối chết.

Nơi xa, Doãn Nhất Nặc nhìn thấy Mễ Tiểu Anh cúi đầu vội vã đi đường, không nhịn được nói với những người khác: “Mấy ngày nay Tiểu Anh mệt muốn chết rồi đúng không, nhiều người như vậy, đều phải dựa vào một mình cô ấy điều hành mà. A? Đây chẳng phải là anh tôi sao? Hai người bọn họ vừa ở cùng nhau sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK