Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1957

“Không sao đâu. Tôi sẽ hái nó vào năm sau. Đưa cho bố mẹ tôi và để quản gia cùng nếm thử.” Doãn Ngự Hàm cười đáp.

Trái tim Mễ Tiểu Anh dường như đang ấm dần lên. Biết rằng không thể lại gần nhưng cô vẫn thấy cảm động vì sự chu đáo của Doãn Ngự Hàm. Bản thân thực sự quá tham lam rồi.

Cố Miểu, người đang đi phía trước, nhìn lại thấy Doãn Ngự Hàm và Mễ Tiểu Anh, và hỏi Doãn Nhất Nặc: “Không phải em nói Tiểu Anh và Ngự Hàm đang xa cách sao?” Doãn Nhất Nặc liếc nhìn lại và trầm giọng nói: “Em không biết! Dù sao, đó là những gì mà Tiểu Anh đã nói với em. Cô ấy nói rằng cô ấy chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, cô ấy sợ làm lỡ việc của anh trai em, vì vậy cô ấy dứt khoát muốn tạo khoảng cách với anh trai.” Cố Miểu trầm ngâm nói: “Tiểu Anh muốn tập trung vào công việc? Đây không phải là một cái cớ tốt.”

“Ồ, em không quan tâm, dù sao thì các người cũng không được bắt nạt Tiểu Anh.” Doãn Nhất Nặc nói: “Em sẽ đánh bất cứ ai dám bắt nạt Tiểu Anh.” Cố Miểu đột nhiên cười khúc khích: “Đúng, đúng, vợ anh nói gì cũng đúng hết. Vợ anh đã nói rồi, sao anh dám không nghe theo chứ?”

“Ai là vợ của anh chứ?” Tai của Doãn Nhất Nặc đỏ ửng lên.

“Em đấy! Chúng ta đã đính hôn lâu như vậy, bố mẹ anh đang rất mong chờ em sẽ sớm kết hôn với anh.” Cố Miểu nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay của Doãn Nhất Nặc, và giọng nói mê hoặc ở bên tai cô vang lên: “Sao vậy? Chẳng lẽ em không muốn chúng mình sớm được ở cùng nhau sao? Hơn nữa, khi anh và em kết hôn rồi, anh mới có thể quang minh chính đại bước vào phòng của em, và không thể xa rời em … ” Mặt của Doãn Nhất Nặc càng ngày càng đỏ bừng lên: “Em không muốn!” “Ồ? Thật sao?” Cố Miểu càng thêm bối rối: “Nhưng mà anh rất muốn, anh phải làm sao đây?”

Doãn Nhất Nặc ngượng ngùng nói: “Em không nói với anh nữa!”

Bỗng nhiên Cố Miểu nở một nụ cười.

“Tôi là ai ư? Tôi chính là phu nhân tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Hằng Vũ! Tôi cảnh cáo cô, cách Nam Huyền nhà tôi xa ra một chút. Cô Trương, mau gọi bảo an đi, đưa người phụ nữ này lập tức cút khỏi mắt tôi!” Giọng nói của Sở Mộng Khê có chút gay gắt.

“Phu nhân tương lai của tổng giám đốc ư? Vậy thì bây giờ vẫn chưa phải là phu nhân à? Tôi bắt buộc phải nhắc nhở cô một chút, đối với Diệp Nam Huyền mà nói thì tôi là một người vô cùng quan trọng của anh ấy. Bây giờ cô đuổi tôi đi thì e rằng lại phải mời tôi quay lại đấy!” Trầm Mặc Ca vẫn không nhanh không chậm nói, thái độ khinh khỉnh liếc nhìn Sở Mộng Khê.

Sở Mộng Khê từ trước tới nay chưa hề bị đối xử như vậy, cô ta lập tức nổi giận.

“Mời cô quay lại? Cô đừng nằm đấy mà mơ nữa, mau cút ngay cho tôi!”

Thấy nhân viên lễ tân không nhúc nhích, cô ta liền tự mình tiến lên phía trước định đẩy Trầm Mặc Ca một cái, không ngờ rằng Trầm Mặc Ca phản xạ kịp thời, cô nghiêng người sang một bên. Sở Mộng Khê không kịp đề phòng, cả người đứng không chắc, bỗng dưng ngã nhào xuống đất.

“Phu nhân tương lại của tổng giám đốc, cô cẩn thận chút!”

Trầm Mặc Ca đưa tay tỏ ý muốn đỡ cô ta dậy, nhưng Sở Mộng Khê đã nhận ra vẻ khinh thường của cô qua lời nói.

“Cô tránh ra!”

Cô ta đột nhiên vung tay một cái, một tiếng “bốp” vang lên khắp sảnh, gương mặt của Trầm Mặc Ca bỗng ửng đỏ lên, còn Sở Mộng Khê lại vẫn chưa hề có ý định dừng lại. Cô ta túm lấy tóc của Trầm Mặc Ca, trợn mắt hung dữ nói:

“Dựa và cái nhan sắc rẻ tiền như cô mà cũng dám tới Hằng Vũ câu dẫn Diệp Nam Huyền sao? Lần này tôi cảnh cáo cô, nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi rạch nát mặt cô ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK