Chương 1394
Mọi kế hoạch đều diễn ra thuận lợi, Thẩm Khả Khả lập tức kiếm cớ muốn mang những vật này rời khỏi nhà họ Thẩm. Cô tức thời bịa lấy một lý do, đó là cô ấy đói bụng rồi, muốn đi ăn khuya.
Bây giờ trong nhà họ Thẩm không còn ai có thể nấu cơm cả, cho nên Thẩm Khả Khả chẳng còn cách nào khác phải đành ra ngoài lấp đầy bụng thôi, phải không nào.
Sau khi Thẩm Khả Khả đã cất số tài sản này tại một nơi cực kỳ an toàn, mang theo thức ăn đêm quay về.
Tất cả mọi thành viên của nhà họ Thẩm đều đã chìm vào giấc ngủ. Sự tĩnh lặng này, chính là yên bình trước khi trời sáng tỏ đây!
Sắc trời dần chuyển sáng, khi ấy, mới là thời điểm vở kịch hay này bắt đầu mở màn.
Thẩm Khả Khả cùng Đậu Miêu xử lý xong buổi ăn đêm này, sau đấy cũng nhanh chóng lên giường ngủ.
Một đêm này, có người trong lòng có quỷ, nhưng cũng có người đầy sung sướng, thỏa mãn.
Dù kết quả có ra sao, thì một đêm này vẫn đã qua mất rồi.
Trời vừa hửng sáng, Tiểu Thất đã dẫn theo đứa trẻ quay về, thừa dịp vẫn chưa có ai thức giấc, giả vờ như mình hãy còn ngái ngủ, chập chờn quay về, vào giấc.
Những người ở cùng phòng quả thật không hề phát hiện ra.
Đến khi bầu trời đã hoàn toàn sáng tỏ, Thẩm Khả Khả lẫn Đậu Miêu tức khắc bật dậy.
Bây giờ, tất cả lưới bắt đã được giăng ra, cá thì cũng lần lượt chui vào lưới cả rồi, đã có thể bắt đầu chầm chậm thu lưới.
Lưới này, chắc chắn phải thu thật chậm rãi mới được.
Như thế thì biểu cảm tuyệt vọng khốn cùng của bọn họ mới càng đáng xem hơn.
Hôm nay, tất cả mọi người đều dậy từ rất sớm.
Từ sớm, họ đã áo mũ chỉnh tề, tập hợp ở phòng khách nhằm chờ đợi kết quả cuối cùng.
Thẩm Khả Khả và Đậu Miêu đều tỏ vẻ tất cả những chuyện này đều chẳng hề liên quan đến họ, cùng ngồi ăn sáng chung với Bà cả Thẩm và Thẩm Hiểu Tinh.
Những người khác thì uất nghẹn khổ sở, bị lần quyết định cuối cùng hành hạ hết ráo.
Trông tâm trạng hôm nay của Thẩm Ngư khá là tốt. Ông ta đi ra từ trong phòng làm việc, tự mình dắt tay hai đứa con trai nhỏ, từ tốn bước tới.
Vẻ mặt của cô tình nhân bé nhỏ Tiểu Thất kia trông mới đắc chí làm sao.
Sắc mặt Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục trông đến là khó chịu, trợn mắt, hung tợn liếc xéo Tiểu Thất.
“Thưa ông Thẩm, đã đến giờ rồi, không biết ông đã quyết định được người mà ông chọn chưa? Tôi cũng nên quay về báo cáo rồi.”
Đậu Miêu cười tít mắt mà bảo:
“Thủ tục chuyển trường cũng khá là phiền toái đấy, cho nên mong ông đừng làm chậm trễ thời gian thêm nữa.”
Thẩm Ngư tức thì gật đầu đồng tình:
“Làm khó cô quá, cô Đậu. Tôi đã quyết định xong rồi.”
Không ít người ngồi trong phòng khách bất chợt ngừng thở, trơ mắt nhìn Thẩm Ngư, muốn nghe xem đến tột cùng ông ta sẽ nói sao:
“Đây là con trai nhỏ của tôi, Thẩm Hiểu Thần. Cơ hội này, tôi quyết định để cho thằng bé.”
Thẩm Ngư mỉm cười tuyên bố.
Vừa dứt lời, tất cả những người đang tụ họp trong phòng khách đều thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà Bà cả Thẩm lẫn Thẩm Hiểu Tinh đều không hề có một chút bất ngờ.