Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1323

Tôn Nghiên nghe thấy vậy, càng gân cổ lên: “Tôi chỉ dùng chút dầu gội đầu sữa rửa mặt của cô ta thôi mà, làm sao? Nếu cô ta có tiền, cho tôi dùng cùng thì có làm sao? Thứ đó với cô ta đáng bao nhiêu tiền? Một đôi dép của cô ta có giá hai ngàn, đôi dép của tôi chỉ có năm đồng thôi!”

“Bất chấp lý lẽ.” Bạn học nữ này thở phì phò ôm sách vở rời khỏi phòng ký túc xá, lười tranh cãi với Tôn Nghiên.

Mấy người bên cạnh suy nghĩ lại, cảm thấy bạn học kia nói rất có lý, tất cả đều đồng loạt kiếm cớ rời khỏi phòng ký túc xá, không muốn nói chuyện với Tôn Nghiên nữa.

Tôn Nghiên thấy mình lại bị cô lập lần nữa, tức giận muốn chết đi được, chỉ hận không thể gọi đám người kia trở lại, hung hăng mắng một trận mới hả giận.

Tuy nhiên, cho dù những người đó nói giúp cho Mộc Nhược Na thì có thể làm được gì?

Dù sao nước bẩn của Mộc Nhược Na đã không thể tẩy trắng được nữa!

Qua ngày hôm nay, tất cả mọi người trong trường đều biết Mộc Nhược Na là người bị bao nuôi.

Đến lúc đó, xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!

Tôn Nghiên trở về phòng ký túc xá mình, lúc nhìn lướt qua tủ đồ của Mộc Nhược Na, trong đầu cô ta vô hình nảy sinh một ý niệm: “Bây giờ trong phòng ký túc xá không có ai, nếu mình lặng lẽ lấy mỹ phẩm của Mộc Nhược Na, chắc cô ta sẽ không biết đâu nhỉ? Cô ta có nhiều mỹ phẩm đến vậy, thiếu đi một thứ cũng không nhìn ra đâu nhỉ?”

Ý niệm này vừa nhảy ra, Tôn Nghiên làm thế nào cũng không đè nó xuống được.

Cô ta lặng lẽ đưa tay về phía tủ đồ của Mộc Nhược Na.

Tủ đồ trên đại học có thiết kế rất đơn giản, không thiết lập khóa mật khẩu phức tạp, hầu hết đều là ổ khóa nhỏ mở bằng chìa.

Trùng hợp, Mộc Nhược Na không cầm chìa khóa tủ đồ theo bên người, thuận tiện cho Tôn Nghiên ra tay.

Tôn Nghiên mở tủ đồ của Mộc Nhược Na ra, lập tức bị đống mỹ phẩm đắt tiền bên trong thu hút đến hoa cả måt.

Không có cô gái nào là không thích đẹp.

Không có cô gái có thể chống cự được, sức hấp dẫn của những loại mỹ phẩm cao cấp này.

Tôn Nghiên chọn một lọ kem mắt nhìn khá bình thường ở trong góc tủ, nhanh chóng nhét vào trong tủ đồ của mình, sau đó khóa kỹ lại, cất chìa khóa về lại vị trí cũ.

Trái tim của Tôn Nghiên, đập thình thịch thình thịch.

Cô ta sợ bị phát hiện ra, nhưng niềm vui khi lấy được thứ đó, lại không chịu để cô ta trả đồ đã trộm về.

“Chỉ một lần, chỉ một lần này thôi.” Tôn Nghiên an ủi mình: “Cô ta chắc chắn sẽ không nhìn ra đâu!”

Lúc này, Thượng Kha cũng đã biết chuyện xảy ra ở trong trường học.

Thượng Kha lập tức liên lạc với Mộc Nhược Na, hỏi liệu cô có cần anh ra tay can dự vào không.

Sớm muộn gì thầy cũng sẽ biết được chuyện này, Thượng Kha không muốn đối mặt với lửa giận của thầy, muốn làm sự kiện này lắng xuống càng sớm càng tốt.

Thật ra chuyện này rất dễ giải quyết, chỉ cần Thượng Kha đứng ra, chứng minh những thứ này đều là do anh đưa là được, chứng minh chiếc xe Lamborghini đó là của anh là được.

Tuy nhiên, Mộc Nhược Na cười nói: “Không vội, em muốn câu cá. Nếu đối phương đã muốn xé rách mặt với em, em cũng không muốn tiếp tục giả vờ làm bạn học tốt với đối phương nữa. Anh đừng ra mặt, em đã nói chuyện với người của bộ phận pháp lý trong công ty rồi, sẽ có người đi điều tra địa chỉ IP đăng topic này lên. Hiện tại, vẫn chưa có nhiều người dùng điện thoại di động thông minh, hầu hết mọi người vẫn sử dụng máy tính để lên mạng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK