Chương 1193
Nói rồi, Amy lộ vẻ tội nghiệp nhìn Mộc Nhược Na: “Tôi nói mấy lời ích kỷ thế này, thực ra tôi cũng ngóng trông anh Hirayama mau mau viết cho xong luận văn đấy, như vây thì tôi cũng được nghỉ thêm mấy ngày, có thể có thời gian tung tăng với bạn trai nữa chứ.”
Mấy lời sau cuối này đã hoàn toàn xóa bỏ mọi nghi ngờ của Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na thả lỏng bảo rằng: “Được rồi, nói nhiều như vậy thì cũng là tốt cho chúng tôi cả. Phần tình nghĩa này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Amy nếu cô đã quyết định ở bên Lâm Phong, lựa chọn cuộc sống của một người bình thường thì hãy nhớ mà trân trọng nó. Nếu tương lai Hans làm khó gì đến cô thì cứ để tôi nói đỡ cho là được.”
Amy lộ vẻ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nơi đáy mắt: “Vậy tôi cảm ơn chủ tịch Mộc trước ạ.”
Lúc nói chuyện thì ô tô đã đi ra vùng ngoại ô.
Cũng đến chỗ khách sạn mà Lâm Phong đã đặt trước.
Đến khi đặt chân tới nơi rồi Mộc Nhược Na quả thật không nỡ nói ra câu từ chối để Lâm Phong giúp đỡ đặt khách sạn cho nữa.
Bởi vì, đứng ở trước cửa sổ khách sạn là có thể trông thấy ruộng vườn bát bát trải dài về phía đằng xa, lại đương đúng thời điểm thu hoạch vụ mùa, đứng từ xa nhìn lại gợi nên cảm giác cực kỳ viên mãn, cực kỳ tốt đẹp.
Lâm Phong cũng cho rằng Mộc Nhược Na không từ chối mình nữa thì chủ động nói số phòng của mình, lại giúp Mộc Nhược Na chọn một căn phòng có tầm nhìn đẹp tuyệt với.
Khi Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro bước vào căn phòng của mình, thì có lơ đãng liếc thấy cảnh sắc bên ngoài, bất giác xuýt xoa khen mãi không thôi: “Khung cảnh thật là tuyệt đẹp!”
Hirayama Jiro hiếm khi tỏ vẻ đồng tình, chủ động ôm lấy eo Mộc Nhược Na, nói: “Quả thực là rất đẹp, xem ra, hai người này rất là có lòng.”
Mộc Nhược Na nói: “Bọn họ vất vả sắp xếp lên lịch trình như vậy chính là vì hy vọng em có thể giúp đỡ Amy rời khỏi sự kiểm soát của căn cứ trước mặt Hans đấy. Quả thật là, sau này phải giúp bọn họ một tay rồi.”
Hirayama Jiro chẳng màng bận tâm mà gật đầu.
trong mắt Hirayama Jiro, chuyện này chẳng hề quan trọng gì hết.
Ở phòng bên cạnh, Amy nói với Lâm Phòng: “Tôi đã vẽ hết đường cho lần hành động này của anh rồi đấy. Chỉ khi khiến cho Mộc Nhược Na tin tưởng rằng, chúng ta hết lòng như vậy là vì muốn nhờ cô ấy giúp một tay thì cô ấy mới thực sự chịu mở lòng.”
“Giúp? Giúp chuyện gì?” Lâm Phong nghi ngờ nhìn Amy.
“Đây là chuyện của tôi, anh đừng có hỏi nhiều.” Amy lạnh giọng đáp: “Bây giờ mọi người đã tới nơi rồi, chuyện tiếp theo phải xem xem chúng ta làm thế nào! Một lần này, nhất định tôi phải chia rẽ hai người họ!”
“Biết rồi.” lâm Phong siết chặt nắm tay.
Anh ta cảm giác mình sắp phát điên mất thôi.
Biết rõ là không được làm như vậy, thế nhưng anh ta vẫn cứ đâm đầu vào.
Như thể Mộc Nhược Na đã trở thành sự trăn trở của anh ta, ngày ngày đêm đêm đều mong muốn có được cô.
Mộc Nhược Na vừa tắm xong thì trợ lý gọi điện thoại tới: “Chủ tịch Mộc, chúng tôi đã đến chỗ gần với hội trường rồi, cũng đã nhận được thẻ ra vào hội trường ngày mai rồi.”