Chương 1841
Dư Khiết bất đắc dĩ nói: “Đã biết đã biết, chuyện mời khách này mình đã nhớ kỹ rồi!”
“Nhớ kỹ là được, nhưng mình phải ra sức ăn một bữa.” Đậu Miêu cười hì hì: “Nghe nói khẩu vị của tiểu tổng giám đốc Tống kia rất tốt. Lúc ăn bữa đó, mình phải xem xem khẩu vị của anh ta thế nào.”
Thẩm Khả Khả nói: “Cậu thế này không phải là đang thành tâm kích thích Dư Khiết ư? Không phải là Dư Khiết ăn à?”
Một câu hai nghĩa.
Chọc cho Đậu Miêu cười ngửa đến ngửa lui tại chỗ, rơi cả nước mắt ra.
Dư Khiết đành chịu nhìn hai người như vậy, đúng là kết bạn bậy bạ mà.
Trước kia Khả Khả là đứa trẻ thuần khiết cỡ nào cơ mà bây giờ cũng lại biến thành tài xế già.
“Mấy người nói gì mà lại vui vẻ thế?” Xa xa là tiếng của Cố Hề Hề vang lên.
Mọi người cùng nhau xoay người nhìn sang thì thấy ngay Cố Hề Hề kéo cánh tay của Doãn Tư Thần, đang từ từ đi đến chỗ bọn họ.
Doãn Tư Thần vẫn đẹp trai như vậy, Cố Hề Hề vẫn xinh đẹp như thế.
Chắc là do tình yêu mà thấy ngay mặt mày của hai người đều đang tỏa sáng.
Lúc Doãn Tư Thần nhìn thấy Dư Khiết thì khách sáo lễ phép gật gật đầu: “Chúc mừng trợ lý Dư được thăng chức.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Doãn.” Dư Khiết cười nói: “Cuối cùng cũng có thể ngồi ngang hàng với mấy vị trợ lý kia rồi.”
Phụt một tiếng, Tiểu Vương bật cười: “Cậu nói cứ như là trước kia cậu đi theo bọn mình là quan hệ cấp trên cấp dưới ấy.”
Đậu Miêu: “Nói bừa nhưng lại là thật.”
Thẩm Khả Khả: “Không phải vượt bậc thử thách vẫn luôn là điểm mạnh của cậu ta ư?”
Mấy cô gái lập tức cười phá lên ha ha ha, không khí thì hòa hợp đến mức khỏi phải bàn rồi.
Cố Hề Hề kéo một cái hộp nhỏ từ phía sau ra, trực tiếp đưa cho Dư Khiết rồi nói: “Cậu lái xe đến đây nhỉ? Vậy thì để luôn lên trên xe cậu đi, những thứ này đều là cho cậu đấy. Một phần là chúc mừng cậu thăng chức thành trợ lý cấp cao nhất, một phần là do cá nhân mình cảm thấy rất hợp với cậu nên chọn quà cho cậu.”
Dư Khiết cũng không khách sáo với Cố Hề Hề: “Vậy thì được, mình sẽ tranh thủ thăng chức thêm vài lần để cậu tặng quà cho mình thêm mấy lần nữa. Tiểu Vương, quà của cậu đâu?”
Mặt bánh bao của Tiểu Vương nhăn lại: “Ôi, Chu Bái Bì, mình nào dám thiếu quà tặng cậu được. Đây, đây là quà mình chọn.” (Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo trong “Nửa đêm gà gáy”. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.)
Tiểu Vương nhét một cái túi nhỏ cho Dư Khiết: “Chờ chốc nữa mình nhất định phải dốc sức dạy dỗ bạn trai của cậu một chút, cũng không thể để anh ta dễ dàng đưa cậu đi thế được.”
Dư Khiết tỏ vẻ kinh ngạc: “Đúng vậy, may có cậu nhắc nhở bọn mình. Tiểu A dẫn cậu từ chỗ bọn mình đi, thế mà bọn mình lại có thể quên chưa thu lãi.”
Tiểu A vô tội nằm không cũng trúng đạn: “…”
Tiểu B Tiểu C Tiểu D đứng đó xem lại còn đang chê cười: “…”
“Đi đi đi, tối nay đến nhà mình ăn cơm.” Cố Hề Hề kéo tay Dư Khiết đi về trước: “Cuối cùng cũng đã về rồi! Mấy ngày nay, ngày nào chị của mình và Nhược Na cũng cằn nhằn, nói là rất nhiều công việc đang chờ mình. Ôi, đây là nghiệp chướng gì đây. Sớm biết như thế mình đã không làm phó chủ tịch.”