Chương 1760
Sau khi cô gửi mail lại cho Mặc Tử Hân, quả nhiên Mặc Tử Hân rất nghiêm túc yêu cầu cô để mắt đến Lý Tư, không để cho cô ta tự hại mình, còn Mặc Tử Hân ở bên kia cũng bắt tay vào việc tìm bác sĩ tâm lý thích hợp, chuẩn bị đến xem tình trạng của Lý Tư một chút.
Vì vậy, nhiệm vụ của Dư Khiết hôm nay rất khó khăn.
Đó chính là phải đảm bảo an toàn cho Lý Tư trước khi Mặc Tử Hân tìm được bác sĩ.
Ánh mắt Hùng Hùng nhìn về phía Dư Khiết, trong lòng có chút do dự.
Ngày hôm qua, Lý Tư nói với anh ta rằng, hôm nay nhất định phải đến, cô ta sẽ giúp mình đạt được những gì mình muốn.
Hùng Hùng từ chối một lúc lâu, rồi cuối cùng vẫn đồng ý đến đây.
Hùng Hùng không chỉ đến đây mà còn đưa rất nhiều bạn tốt của mình đến.
Hùng Hùng dự định sau khi chính thức xác nhận mối quan hệ với Du Khiết xong sẽ đưa Dư Khiết đến giới thiệu cho bạn bè của mình.
Hùng Hùng chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Dư Khiết chỉ gật đầu với Hùng Hùng, sau khi chào hỏi xong, lại quay người nói chuyện phiếm với những người khác.
Mà một trong số đó chính là vị bác sĩ thừa kế mà Lý Tư từng hẹn hò qua.
Chàng trai trẻ họ Tôn, hiện vẫn còn đang lưu chuyển nhiều khoa khác nhau, tuy có gia cảnh khá tốt nhưng vẫn muốn tự mình, làm gì cũng muốn tự làm bằng sức mình.
Hôm nay anh ta đến là vì muốn cùng trò chuyện với Dư Khiết một chút.
Lần hẹn hò trước tuy chỉ đơn giản là ngồi chung hơn nửa tiếng thôi nhưng bác sĩ Tôn cảm thấy rằng anh ta và trợ lí đặc biệt Dư có thể trở thành bạn bè được.
Mặc dù trợ lí đặc biệt Dư không làm việc trong ngành Y, nhưng ai quy định rằng ngành Y và luật sư sẽ không được chơi với nhau đâu?
Bác sĩ Tôn nhìn thấy Dư Khiết đến đây thì ánh mắt lập tức sáng ngời, chào hỏi với Dư Khiết: “Trợ lí đặc biệt Dư, cô đến rồi!”
“Bác sĩ Tôn.” Dư Khiết cũng nhìn thấy anh ta, lịch sự chào hỏi: “Mấy ngày không gặp, gần đây anh thế nào rồi?”
“Tốt lắm, nghề bác sĩ ấy mà, cơ bản là làm việc liên tục. Có khi gặp phải bệnh nhân khẩn cấp thì còn không có thời gian mà nghỉ ngơi ấy chứ. Chỉ là thật tình cờ đúng lúc tôi đang được nghỉ ngơi mới có thể gặp cô được đây.” Bác sĩ Tôn cười nói: “Lần trước cô nói với tôi là gần đây cô ngủ không ngon đúng không? Nào đến đây, để tôi bắt mạch cho cô. Tuy là tôi học Y học phương Tây nhưng mà ông cố của tôi lại là truyền nhân của Đông y, cho nên nhà chúng tôi là sự kết hợp của y học phương Đông và y học phương Tây. Tôi bắt mặt cũng giỏi lắm đấy.”
Dư Khiết không khỏi bật cười: “Được, vậy tôi không khách sáo với anh nữa.”
Dư Khiết đưa cổ tay mình cho đối phương.
Bác sĩ Tôn cũng không để ý gì, cứ như vậy mà bắt mạch cho Dư Khiết ngay tại chỗ.
Lúc bắt mạch như thế này, sắc mặt của bác sĩ Tôn dần trở nên nghiêm túc hẳn lên, không còn bộ dáng tươi cười như vừa nãy, là dáng vẻ tiêu chuẩn của một bác sĩ, nói: “Trợ lí đặc biệt Dư, cô không biết quý trọng bản thân mình gì cả. Cô xem cô đã thiếu chất thành gì rồi này?”
Dư Khiết bị nói như vậy có chút bối rối: “Mấy năm nay có chút bận rộn.”