Chương 1830
“Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh bắt nạt bạn nhỏ như vậy đó.” Tống Sĩ Triết cười nói với Dư Khiết: “Nhưng mà thỉnh thoảng bắt nạt một lần cũng rất thú vị nha.”
Dư Khiết nói: “Em cũng vậy. Lâu lắm rồi em không bắt nạt bạn nhỏ như thế này. Có điều, bạn nhỏ này đúng là thiếu giáo dục. Tuy nhiên em tin rằng sau đêm nay, người nhà sẽ dạy lại cách cư xử cho bạn nhỏ.”
Cho dù Hoả Đào cứng đầu không chịu nói cho người nhà biết thì nhà họ Hoả cũng nhanh chóng biết được chuyện này.
Khi nhà họ Hoả nghe tin con gái mình đã đắc tội trợ lý đặc biệt của tập đoàn Mặc Thị một cách mất trí, họ cảm thấy như trời sắp sửa sập tới nơi.
Nếu như không phải đang lúc nửa đêm không tiện tới cửa thăm hỏi, nhà họ Hoả nhất định đã đưa Hoả Đào tới xin lỗi Dư Khiết rồi.
Đối với việc này, người nhà họ Hoả vội vàng đến ngôi nhà nhỏ nơi Hoả Đào đang ở, răn dạy cô ta suốt ba tiếng đồng hồ.
Bà Hoả đau khổ ôm ngực dáng vẻ như không muốn sống tiếp nữa, chỉ vào Hoả Đào và nói: “Con cứ cứng đầu phải không? Được, kể từ ngày hôm nay, tiền tiêu vặt của con một đồng cũng đừng mong lấy được từ chỗ mẹ. Không phải con giỏi lắm sao? Con hãy tự đi kiếm tiền đi! Mẹ cũng sẽ không đóng học phí đại học cho con, con cầm bằng tốt nghiệp cấp ba tìm việc làm và kiếm tiền đi! Những năm này, mẹ đã quá nuông chiều con, làm cho tính tình con nông nổi đến mức này! Đây là lỗi của mẹ! Mẹ nói rõ cho con biết, nếu ngày mai con không đi xin lỗi Dư Khiết, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với con.”
Ông Hoả cũng mang vẻ mặt u ám: “Bố đã thay toàn bộ ổ khoá trong nhà, nếu con không đi xin lỗi thì đừng mơ về nhà nữa!”
Hoả Đào vẻ mặt hốt hoảng không thể tin được: “Bố mẹ, hai người điên rồi! Chỉ một Dư Khiết mà thôi, hai người có cần đến mức đó không?”
“Đến mức đó, được, vậy thì hôm nay con hãy thử nhìn xem bố có đến mức đó hay không!”
Nói xong, ông Hoả kéo đứa con gái đang mặc đồ ngủ lên, chốc lát sau đã đi đến ngoài sân: “Tối nay con ở ngoài sân tự kiểm điểm bản thân cho tốt đi!”
Cánh cửa lập tức bị đóng “ầm” lại.
Hoả Đào kinh ngạc nhìn ba mẹ của mình, quả thật không thể hiểu nổi, cô ta chỉ là đắc tội Dư Khiết mà thôi, tại sao lại xảy ra trận chiến lớn như vậy?
Hoả Đào muốn rời sân, nhưng mà cổng đã bị khoá chặt. Cô ta hoàn toàn không thể đi ra được.
Cô ta muốn đi vào, nhưng mà cửa đã bị khoá, cô ta cũng không thể vào được.
Hoả Đào chỉ có thể ngồi xổm trong sân không ngừng rơi nước mắt, từ nhỏ đến lớn đã nhiều năm như vậy, từ trước tới giờ cô ta chưa từng phải chịu uất ức đến như vậy.
Ông Hoả và bà Hoả cũng cực kỳ khó chịu, hôm nay nói sao cũng phải dạy cho Hoả Đào một bài học.
Hôm nay nó to gan dám xúc phạm trợ lý đặc biệt Dư, ngày mai có phải là dám xúc phạm Tổng giám đốc Mặc và Tổng giám đốc Diệp luôn không?
Cái này đúng là muốn phá thủng trời mà!
Đây là muốn đẩy cuộc sống của nhà họ Hoả vào con đường chết.
Không được, dù thế nào cũng không thể để con gái phá hoại ngôi nhà này!
Nếu nó không thay đổi tốt hơn, thì đừng mong về nhà nữa.
Hoả Đào lúc bắt đầu còn bướng bỉnh không chịu tỉnh ngộ, cảm thấy bản thân là một đứa nhỏ đáng thương kiên cường.